Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

12C NGÀY ẤY - Trần Thị Thanh Hải

Nếu bây giờ có ai hỏi: 12c ngày ấy có mấy người? Thật không thể nhớ! Khoảng cách  gần 40 năm đằng đẳng cộng với trí nhớ già nua cũ kĩ…mọi thứ  lu mờ.
 Gặp  M& D, hai cô bạn thân từ thời đi học, miềnkí ức mờ xa hun hút ấy mới được đánh thức. Những cái tên, những khuôn mặt,những kí ức, những kỉ niệm…lần lượt xếp hàng. Thành câu chuyện ngày xưa.
Ngày xưa, những ngày mùa đông thich đi học sớm. Co ro dưới gôc kiền kiền già trên con đường phía sau trường, chờ mở cửa.
Ngày xưa,, thích đứng tựa lan can lầu nhìn xuống sân trường, ngắm những chiếc áo len đủ màu sắc nổi bật trên những bộ đồng phuc trắng tinh.
Ngày xưa, mỗi lần nghỉ tiết cả bọn rủ nhau ra sông Hàn, leo lên Bưu điện thành phố hóng gió  rồi vòng qua Hội Việt Pháp ngắm cảnh….lang thang.
Nhiều lắm những cái ngày xưa như thế… không kể hết.
Giá như ngày ấy có được vài tấm ảnh để bây giờ đừng tiếc.
Ba năm của thời trung học. Lớp 10, 11 trôi qua êm ả. Kỉ niệm là những lần theo thầy TTL đi diễn văn nghệ. Có lúc được ra tận chiến hạm Hải quân hát cho lính nghe. Hồi ấy tôi là con bé mê văn nghệ. Mê tới nỗi về nhà  bê luôn bộ lư đồng trên bàn thờ vào trường để diễn kịch. Thấy mất thầy tôi chỉ cười : “ Chỉ có cô ba nhà nầy là thủ phạm chứ không ai vào đây”. Tôi  gãi đầu cười trừ sau khi rón rén đem bộ lư trả về chỗ cũ.
 Năm 12. Nhớ như in cái không khí xao xác hoang mang thật khó tả của thành phố trong những ngày cuối tháng ba. ĐN sắp giải phóng! Một buổi chiều, cổng trường đóng chặt. Đoàn người di tản đổ xô trước cổng trường. La ó, đập phá. Một số người qúa khích đã leo rào vào trong sân.Tất cả  được lệnh ngồi im trong lớp học.
Cuối cùng cổng trường cũng  mở toang. Sân trường, lớp học nhanh chóng thành nơi tạm cư cho những người tị nạn. Bọn học trò  ngậm ngùi chuyến  bàn ghế ra sân sau bóng chuyền. Ngậm ngùi chờ đợi trong nỗi hoang mang. Không biết khi nào mình được trở lại với ngôi trường.

 

Thế là tan tác…
Ngày trở lại. Một tuần dọn vệ sinh mà vẫn chưa lấy lại được không khí bình thường .Lác đác một vài ngôi mộ. Mỗi lần  đi qua, bon học trò lại cúi đầu. Hình như nó  nhắc nhở một cái gì đó không vui. Rất ngậm ngùi!
Ngày trở lai. 12C chỉ còn phân nửa. Vắng tanh. Thưa thớt. Ngơ ngác. Kẻ đi, người ở…cô bạn XT , người có đôi mắt  buồn buồn, đôi má phúng phính  như  lúc nào muốn nũng nụi với ai đó…vĩnh viễn nằm lại trên con đường di tản vào SG.
Cả bọn ôm nhau  trong sân nhà XT,  khóc 100 ngày của cô ấy.
Có phải vì thế  mà 12c đọng lại trong tôi như một kí ức khó phai?
Cũng từ đó tôi xa ĐN. Chia tay nhau vội vàng,  không lưu bút, không ảnh, không liên hoan. Biền biệt….đằng đẳng gần 40 năm. Không gặp lại một người bạn 12C nào dù có đôi lần về thăm ĐN.
Thỉnh thoảng về. mượn chiếc xe đạp cũ của  em nhỏ lọc cọc theo con phố Ông Ich Khiêm về hướng biển Thanh Bình, cố tìm con hẻm nhỏ vào nhà M dù biết rằng người đã không còn đây. Hay rẽ vào phố Trần Cao Vân ngó xem nhà NH cô bạn múp míp và phúc hậu. Nhớ ngày xưa hai đứa rủ nhau ra bờ sông Hàn ngồi nhìn cái mép nươc tối đen như mực, nói chuyện chán chê cho tới khuya lơ khuya lắc mới chịu về.
 Đôi khi có cảm giác những người bạn 12c  như mình,  bỏ ĐN mà đi… cứ tưởng sẽ tìm được hạnh phúc viên mãn nơi những vùng trời xa rộng ước mơ…mà không,  họ cũng như tôi, một lúc nào đó lại cảm thấy trái tim mình, cuộc đời mình vẫn thuộc về nơi nầy, nơi mà mình từng bỏ  ra đi…
….
Dòng đời xuôi ngược đẩy đưa cho tôi gặp lại những người bạn 12 C. Nơi đây trên trang facebook nầy. Nghĩ cũng lạ! Tôi ít khi nghĩ về số phận dù vẫn tin mỗi người sinh ra đã có một số phận. Bạn tôi bây giờ cũng thế. Mỗi người là một số phân. Có số phận đỉnh cao, có số phận vuông tròn và cũng không ít số phận vẫn còn long đong cay đắng.
Có người vẫn còn ở lại với thành phố tuổi thơ nầy như một niềm thủy chung như nhất. Có người tìm khát vọng của mình ở một vùng đất khác, thỉnh thoảng lại đi về trong thương nhớ.. Có người bây giờ ở xa tôi lắm, xa đến nửa vòng trái đất….biết đâu mà hẹn ngày về?
Mỗi tối lên facebook.  Nhìn cái chấm xanh nơi tên bạn trên friend list. Biết rằng bạn hãy còn đó trên thế gian nầy. Thỉnh thoảng sang nhà bạn. Chào một tiêng, thấy bạn cười lòng lại thấy vui..
Chưa biết khi nào tôi gặp lại bạn, nhưng bây giờ những chấm xanh trên friend list vẫn là một kết nối, vẫn là một tình thân.
Tôi không cố nghĩ 12c ngày ấy có mấy người vì có lẽ bây giờ con số ấy cũng không còn nguyên vẹn.
…..
Cũng như hai hay ba năm nữa có họp lớp…tôi và bạn tôi có về được không và 12C của tôi sẽ còn lại mấy người?
14/10/2013
Trần Thị Thanh Hải
 P/S: Cây hoa bằng lăng trước cửa lớp 12c - Chắc mới trồng chứ hồi tụi mình học không có.
__________________________________________________________
* Tác giả là một cựu học sinh Phan Châu Trinh Đà Nẵng ( khóa 68-75 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét