thơ TRẦN HOAN TRINH

 

   

 (1937 - 2015 )

 Tưởng Nhớ Cố Giáo Sư Toán Trần Đại Tăng – nhà thơ Trần Hoan Trinh

Tiểu sử : Tên thật: Trần Đại Tăng. Sanh ngày 3.8.1937 tại Dương Nỗ, Phú Vang, Thừa Thiên-Huế.
Thầy tốt nghiệp Cao Đẳng Sư phạm Sài Gòn (Normale Supérieure de Pédagogie). Sau khi tốt nghiệp đã đảm nhận dạy Toán tại Trường THPT Phan Châu Trinh Đà Nẵng từ năm 1958 cùng nhiều trường Trung học tại Đà Nẵng lúc bấy giờ. Thầy nghỉ hưu vào năm 1998 sau 40 năm liên tục dạy học tại Trường Phan Châu Trinh Đà Nẵng – một thời gian kỷ lục…
Thầy có 4 người con. Thầy sống cùng con cái cả tại Sài Gòn và Đà Nẵng. Thầy đã được Thiên Chúa gọi về vào lúc 14.25 giờ Thứ Năm ngày 6.8.2015 tại tư gia số K33/18 đường Cao Thắng, quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng. Hưởng thọ 79 tuổi.

Ngoài việc dạy học, Thầy còn làm thơ, viết văn ….
Thầy Trần Đại Tăng – nhà thơ Trần Hoan Trinh là một người thầy đáng kính, một nhà thơ chân thành và nặng tình. Thầy đã sống trọn vẹn “một đời thầy, một đời thơ” … Thầy qua đời nhưng Thầy để lại nhiều thương tiếc cho đồng nghiệp, giới văn nghệ và nhiều thế hệ học trò của Thầy ở các trường trung học Đà thành (Đà Nẵng).

Bắt đầu làm thơ từ năm 1952 đến ngày từ giã cõi trần, thi sĩ Trần Hoan Trinh (nhà giáo Trần Đại Tăng) đã trải qua trên 60 năm thơ và với 40 năm dạy học, Thầy đã sáng tác rất nhiều bài thơ với nhiều thi tập đã phát hành, tiêu biểu: • Tôi Khóc Em Cười • Bỏ Trường Mà Đi (in năm 1997) • Tóc Trắng Sân Trường (NXB Trẻ in năm 1997) • Tiếng Chim Ngoài Cửa Lớp (NXB Trẻ in năm 2002) • Tuyển Tập Thơ Trần Hoan Trinh (in năm 2002) • và mới đây nhất là Tuyển Tập Thơ với tựa “Cháy Bỏng Như Lửa Mặt Trời”. Nội dung tuyển tập này bao gồm 3 tập thơ gần đây nhất của thầy: 1. Quê Hương Thơ Và Em; 2. Cháy Bỏng Như Lửa Mặt Trời; và 3. Bỗng Dưng Nhớ Phố Nhớ Phường” là do các con của Thầy Cô thực hiện nhân kỷ niệm 50 ngày Thành Hôn của Thầy Cô. Tập thơ “Cháy Bỏng Như Lửa Mặt Trời” với 200 bài thơ, dày khoảng 350 trang do Nhà Xuất Bản Văn Học ấn hành vào năm 2013•

Thơ của Thầy lúc nào cũng nhẹ nhàng, đằm thắm tình nghĩa thầy trò, trường xưa, đồng nghiệp, tình yêu, cuộc đời, thân phận, và quê hương đất nước…
Thơ của Thầy phần lớn được đăng rải rác sau này trên các trang mạng của các Hội Ái Hữu, các Cựu Học sinh các trường Trung học Quảng Nam-Đà Nẵng, đặc biệt Trường Phan Châu Trinh, và thân hữu…

( Trích từ http://motthoi6673pctdn.com )

( Điểm Hẹn ) :Các bạn thân mến! Thơ của thầy Trần Đại Tăng thì rất nhiều, nhiều lắm, thầy đã in nhiều tập Thơ, có thể trong chúng ta chưa đọc hết thơ của thầy. Ở trang web này, xin đăng lại một số bài thơ của thầy đã đăng trên những trang web của cựu hs PCTĐN. Mời các bạn thưởng thức!

 

                                        

 Nhận thơ tặng của Thầy Trần Đại Tăng

   Sáng nay, 21 tháng 04 - 2013 , Nguyễn Phước Công và Mai Phúc , thay mặt  nhóm cựu học sinh  đã đến thăm thầy Trần Đại Tăng và đã nhận 10 tập thơ CHÁY BỎNG NHƯ LỬA MẶT TRỜI do thầy ký tặng cho nhóm . Dưới đây là vài  hình ảnh  do Phước Công gởi về :

https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj-hydLVtImr9ztQ0BrY1AYkQmVwKjDC0vlx0h-VcXqGMNCtnwa_nV6K9TmdqQSC7D_uJGT28HLQP3zSfTvfd3t0R4LaYzi1X1Vb9Q4MuJlbX_QCtHdollvqUQb-JriP7XiVjbAfXW7JHE/s320/%E1%BA%A3nh.JPG

 Xem tiếp >

* Mời đại diện các nhóm ( yêu thơ ) liên hệ Nguyễn Phước Công - ĐN để nhận  một tập thơ. Số lượng có hạn, các bạn hãy chuyền tay nhau đọc nhé !

Các thi tập đã xuất bản :

* Để đọc thi tập BỎ TRƯỜNG MÀ ĐI , QUÊ HƯƠNG THƠ VÀ EM & CHÁY BỎNG NHƯ LỬA MẶT TRỜI, mời các bạn click vào hình ( TÓC TRẮNG SÂN TRƯỜNG & TIẾNG CHIM NGOÀI CỬA LỚP ...chưa có file )



 

Thơ CHIỀU SÀI GÒN LANG THANG

- Trần Hoan Trinh -

DUONG LA ME BAY.jpg

Sài gòn chiều nay mưa đó em
Anh một mình giữa phố mưa nghiêng
Thèm một vòng tay bè bạn
Chia sẻ con đường lá đổ thân quen

Sài Gòn chiều nay gió đó em
Anh lang thang đợi phố lên đèn
Hỏi lòng mình sao không bến đậu
Để chòng chành năm tháng đảo điên

Sài Gòn chiều nay cũng heo may
Anh cứ đi giữa mưa giăng đầy
Trời cứ mưa và anh cứ nhớ
Thuở Sài gòn có áo em bay

SàiGòn chiều nay người rất nhiều
Sao anh nhìn con phố đìu hiu
Không bước chân em cho đường thổn thức
Không mắt em nhìn sau tóc xiêu xiêu

Sài Gòn chiều nay trời rất buồn
Anh một mình nên Sài Gòn buồn hơn
Không có em nên Sài Gòn rất lạnh
Anh nghe lòng buốt lạnh từng cơn

TRẦN HOAN TRINH

                                             NGẬM NGÙI MÙA XUÂN - Trần Hoan Trinh



  Chúc MÙA XUÂN THẬT ĐẸP .
Trần Đại Vỹ Dạ 


Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền
( ca dao )


Mùa xuân này em lại lên đồi thông
Nhặt cho anh những trái thông hồng
Kết lại thành một vòng nguyệt quế
Nghe nhớ anh nao nức cả lòng

Mùa xuân này em lại lên đèo cao
Bẻ cho anh một nhánh anh đào
Hoa anh đào vắng anh chẳng đỏ
Như môi em giờ khát khao

Mùa xuân này em lại vào rừng sim
Tìm hái cho anh những trái sim mềm
Những trái sim đậm đà thuở đó
Vẫn ngọt ngào trong tim

Mùa xuân này em vẫn đến Cam Ly
Con thác thênh thang con suối thầm thì
Viết những lời yêu anh lên lá
Thả theo nước nguồn trôi đi

Mùa xuân này em ra bờ sông
Nhìn con sóng xa nhìn con sóng gần
Thương đời mình như con sóng cuộn
Giữa cuộc tình anh long đong !

TRẦN HOAN TRINH

   

TOÁN VÀ THƠ - Trần Hoan Trinh


1-GHÉT TOÁN

 Cứ học Toán hoài điên cả đầu !
Thầy ơi ! Em dốt toán từ lâu
Sao thầy cứ gọi em lên bảng
Con gái mấy người yêu toán đâu ! ?

2-LỜI THẦM

Người đi đuổi mộng tìm hương
Còn ta ngơ ngẩn sân trường cỏ xanh
Người đi bỏ đó xuân xanh
Mai về tóc trắng ta thành cố nhân !


3-NGỦ QUÊN

Thầy giảng Toán sao hay lạ thường
Ngọt ngào như đọc bài thơ Đường
Em ngồi em ngủ quên đi mất
Nghe gió lao xao động cuối trường


4-GIỜ TOÁN

Hôm qua mùa thu đến bất ngờ
Bỏ mặc học trò anh đứng mơ
Thấy bóng em về trên phố cũ
Bước từng bước nhỏ để tìm Thơ ….


5-SOÁT VỞ TOÁN

Đại số em soạn được nửa bài
Đề Hình em vẽ được hình…..sai
Chỉ thấy thơ tình đầy cả vở
Xuân Diệu ! Chao ơi ! Mấy chục bài !

6-KIỂM TRA

Thầy ra bài toán để kiểm tra
Bứt đầu bứt tóc mãi không ra !
Thôi mình nắn nót làm Thơ vậy
Thầy thích thơ tình chắc chẳng la !

7-ĐIỂM TOÁN

Thầy cho em điểm mười
Em một lần hớn hở
Thầy cho em điểm không
Em nhớ thầy muôn thuở !

8-LÀM NŨNG

Đầu em thờ mẹ thờ cha
Thờ tiên thờ tổ thờ bà thờ ông
Toán sai thầy gõ “cong cong “
Lỡ rồi em xỉu ai bồng em đây ? !

9-NGƯỜI THẦY
DẠY TOÁN LÀM THƠ

Ông thầy dạy Toán một thời
Mà thơ tình lại tuyệt vời thế sao !
Như cổ tích ,như chiêm bao
Nửa khao khát mộng , nửa ngao ngán đời !

( phổ thơ thư thăm hỏi của một người học trò cũ )


10-TIẾNG SÓNG

Sao chẳng về đây thăm trường cũ
Nhìn ta tóc trắng cố nhân ơi
Tặng cho ta đoá hoa hồng nhỏ
Và tiễn ta bước xuống cuộc đời !

TRẦN HOAN TRINH

* Bài thơ này Thầy đã gởi cho Điểm Hẹn lúc 15:20 Ngày 24 tháng 11 năm 2013

   

  Hình ảnh

             Ảnh : Thầy Trần Đại Tăng

Thơ : MỘT THỜI BÈ BẠN 

Có những đêm dài bên gối chăn
Bỗng dưng nhớ đứt ruột cháy lòng
Một lũ bạn bè xa lăn lắc
Cứ tưởng như vừa mới gặp xong!

Mấy đứa một thời tiểu học làng
Thả diều, đá bóng giữa đồng hoang
Chui rào hái trộm cam chanh khế
Quậy nước sông con tắm ở truồng

Những đứa một thời Đệ Tứ, Tam
Chung trường chung lớp lại chung bàn
Giờ thi giờ học tranh nhau điểm
Giờ nghỉ chia đều gói phụng rang!

Đệ Nhất, Đệ Nhị đã biết yêu
Thong dong xe đạp lang thang chiều
Đi theo một bóng hồng qua phố
Tối ngủ nằm mơ mộng dáng kiều

Đến cuối năm thi lấy Tú Tài
Đứa cười toe toét đứa thở dài
Đứa khăn gói thênh thang Đại học
Đứa lọt quân trường tập một hai

Bè bạn rã đàn khắp bốn phương
Đứa rừng đứa biển đứa tha hương
Đứa giàu nứt vách thành ông lớn
Đứa xác xơ thân sống bụi đường

Cũng có đôi lần gặp gỡ nhau
Cũng mày cũng tớ cũng mi tau
Kéo vào quán cóc vài chai nhỏ
Tâm sự vơi đầy chuyện trước sau

Cũng có dăm thằng đã ra đi
Về lòng đất lạnh giữa xuân thì
Rủ nhau nhang quả đi thăm mộ
Cỏ đã xanh rờn mộ cố tri!

Cả một cuộc đời qua quá mau
Mới vừa để chỏm đã vuốt râu
Bạn bè một thuở đi đâu hết?
Còn lại mình ta tóc trắng phau!

                          -  Trần Hoan Trinh  -

                                                  

 

TRĂNG TÀ TRÊN BẾN PHU VĂN LÂU
Trăng trãi lạnh lùng trên bến sông
Thuyền ai buông mái thả theo dòng
Ô hay ! Ai hát buồn non nước
Mà để thu phong thoảng lạnh lùng !

Sóng vỗ mạn thuyền sóng vỗ chân cầu
Đêm hòang thành vọng tiếng vó câu
Một  thời cung kiếm xa lăn lắc
Chỉ thấy lao xao cổ độ sầu

Trăng Tầm dương hay trăng Ngũ hồ
Trăng Giang châu hay trăng Cô tô
Mà trăng lai láng hàng lau lách
Cuộn tiếng nguyệt cầm trôi ngẩn ngơ

Trăng ly hương hay trăng ly tao
Mà đầu sông tiếng vạc kêu gào
Mây đùn đỉnh núi buồn hiu hắt
Làm cả trường giang bỗng nghen ngào
 
Công nương tóc rối đọng trăng vàng
Đã quá lâu rồi quên điểm trang
Ai đó quân vương mà son phấn
Thượng uyển trăng heo hắt cỏ vàng
 
Trăng vẫn nghìn năm trãi giữa trời
Đêm Phu Vân Lâu lặng lẽ trăng soi
Trăng tàn bến lạnh buồn man mác
Hồn bỗng trôi theo nước lạc lòai !
  TRẦN HOAN TRINH

                                                          

 

  MẠT LỘ

VUNG GƯƠM.jpg

Ngẩng mặt nhìn trời cười ba tiếng
Dậm chân xuống đất khóc ba hồi
Hào kiệt đó ngày xưa đông như kiến
Sao bây giờ chẳng thấy một tăm hơi!

Bước quân hành một thời rung chuyển núi
Cờ tung bay rợp cả bóng sơn hà
Ai mài kiếm dưới trăng vàng bên suối
Luyện gươm thần thề diệt hết yêu ma

Gió bỗng nổi và đại kỳ bỗng gãy
Biển ầm ầm trời đất dậy phong ba
Người tan tác như nước tràn đê vỡ
Ta một mình ngơ ngác giữa can qua !

Bỗng ngậm ngùi xưa Sở Bá Vương
Tài cái thế chuyển rừng lấp đá
Thời chẳng có ngựa ô truy vó rã
Đành cắt đầu thả dòng nước Ô giang

Bỗng thấy thương ai anh hùng một cõi
Chết chôn chân như Từ Hải hận Kiều
Mắt trợn trừng nhìn Hồ Tôn Hiến ngôi cao
Giương tai vịt nghe tiếng đàn tri kỷ

Cũng cảm thông người Tử Kỳ bí tỉ
Đập vỡ đàn đời chẳng có Bá Nha
Cao Tiệm Ly sông Dịch nhớ Kinh Kha
Thả tiếng trúc khóc thương người Kinh Bắc

Quỳ gối nguyện cầu thiên đường đánh mất
Đưa đôi tay chới với níu mây trời
Gọi thất thanh khản cổ mòn hơi
Thấy hào kiệt như lá vàng lả tả !

TRẦN HOAN TRINH

                                       


 

CHIỀU SÀI GÒN LANG THANG

- Trần Hoan Trinh -

DUONG LA ME BAY.jpg

Sài gòn chiều nay mưa đó em
Anh một mình giữa phố mưa nghiêng
Thèm một vòng tay bè bạn
Chia sẻ con đường lá đổ thân quen

Sài Gòn chiều nay gió đó em
Anh lang thang đợi phố lên đèn
Hỏi lòng mình sao không bến đậu
Để chòng chành năm tháng đảo điên

Sài Gòn chiều nay cũng heo may
Anh cứ đi giữa mưa giăng đầy
Trời cứ mưa và anh cứ nhớ
Thuở Sài gòn có áo em bay

SàiGòn chiều nay người rất nhiều
Sao anh nhìn con phố đìu hiu
Không bước chân em cho đường thổn thức
Không mắt em nhìn sau tóc xiêu xiêu

Sài Gòn chiều nay trời rất buồn
Anh một mình nên Sài Gòn buồn hơn
Không có em nên Sài Gòn rất lạnh
Anh nghe lòng buốt lạnh từng cơn

TRẦN HOAN TRINH

                                           

  TOÁN VÀ THƠ - Trần Hoan Trinh


1-GHÉT TOÁN

 Cứ học Toán hoài điên cả đầu !
Thầy ơi ! Em dốt toán từ lâu
Sao thầy cứ gọi em lên bảng
Con gái mấy người yêu toán đâu ! ?

2-LỜI THẦM

Người đi đuổi mộng tìm hương
Còn ta ngơ ngẩn sân trường cỏ xanh
Người đi bỏ đó xuân xanh
Mai về tóc trắng ta thành cố nhân !


3-NGỦ QUÊN

Thầy giảng Toán sao hay lạ thường
Ngọt ngào như đọc bài thơ Đường
Em ngồi em ngủ quên đi mất
Nghe gió lao xao động cuối trường


4-GIỜ TOÁN

Hôm qua mùa thu đến bất ngờ
Bỏ mặc học trò anh đứng mơ
Thấy bóng em về trên phố cũ
Bước từng bước nhỏ để tìm Thơ ….


5-SOÁT VỞ TOÁN

Đại số em soạn được nửa bài
Đề Hình em vẽ được hình…..sai
Chỉ thấy thơ tình đầy cả vở
Xuân Diệu ! Chao ơi ! Mấy chục bài !

6-KIỂM TRA

Thầy ra bài toán để kiểm tra
Bứt đầu bứt tóc mãi không ra !
Thôi mình nắn nót làm Thơ vậy
Thầy thích thơ tình chắc chẳng la !

7-ĐIỂM TOÁN

Thầy cho em điểm mười
Em một lần hớn hở
Thầy cho em điểm không
Em nhớ thầy muôn thuở !

8-LÀM NŨNG

Đầu em thờ mẹ thờ cha
Thờ tiên thờ tổ thờ bà thờ ông
Toán sai thầy gõ “cong cong “
Lỡ rồi em xỉu ai bồng em đây ? !

9-NGƯỜI THẦY
DẠY TOÁN LÀM THƠ

Ông thầy dạy Toán một thời
Mà thơ tình lại tuyệt vời thế sao !
Như cổ tích ,như chiêm bao
Nửa khao khát mộng , nửa ngao ngán đời !

( phổ thơ thư thăm hỏi của một người học trò cũ )


10-TIẾNG SÓNG

Sao chẳng về đây thăm trường cũ
Nhìn ta tóc trắng cố nhân ơi
Tặng cho ta đoá hoa hồng nhỏ
Và tiễn ta bước xuống cuộc đời !

TRẦN HOAN TRINH

* Bài thơ này Thầy đã gởi cho Điểm Hẹn lúc 15:20 Ngày 24 tháng 11 năm 2013

                                             

 

 

           

 

  Hình ảnh

             Ảnh : Thầy Trần Đại Tăng

Thơ : MỘT THỜI BÈ BẠN 

Có những đêm dài bên gối chăn
Bỗng dưng nhớ đứt ruột cháy lòng
Một lũ bạn bè xa lăn lắc
Cứ tưởng như vừa mới gặp xong!

Mấy đứa một thời tiểu học làng
Thả diều, đá bóng giữa đồng hoang
Chui rào hái trộm cam chanh khế
Quậy nước sông con tắm ở truồng

Những đứa một thời Đệ Tứ, Tam
Chung trường chung lớp lại chung bàn
Giờ thi giờ học tranh nhau điểm
Giờ nghỉ chia đều gói phụng rang!

Đệ Nhất, Đệ Nhị đã biết yêu
Thong dong xe đạp lang thang chiều
Đi theo một bóng hồng qua phố
Tối ngủ nằm mơ mộng dáng kiều

Đến cuối năm thi lấy Tú Tài
Đứa cười toe toét đứa thở dài
Đứa khăn gói thênh thang Đại học
Đứa lọt quân trường tập một hai

Bè bạn rã đàn khắp bốn phương
Đứa rừng đứa biển đứa tha hương
Đứa giàu nứt vách thành ông lớn
Đứa xác xơ thân sống bụi đường

Cũng có đôi lần gặp gỡ nhau
Cũng mày cũng tớ cũng mi tau
Kéo vào quán cóc vài chai nhỏ
Tâm sự vơi đầy chuyện trước sau

Cũng có dăm thằng đã ra đi
Về lòng đất lạnh giữa xuân thì
Rủ nhau nhang quả đi thăm mộ
Cỏ đã xanh rờn mộ cố tri!

Cả một cuộc đời qua quá mau
Mới vừa để chỏm đã vuốt râu
Bạn bè một thuở đi đâu hết?
Còn lại mình ta tóc trắng phau!

                          -  Trần Hoan Trinh  -

                                           

    Thưa Thầy, còn nhớ con không?
                                                                    - Trần Hoan Trinh -
Thưa Thầy, còn nhớ con không?
Chiều hôm nay dừng bước bên đường
Tôi gặp lại người học trò 30 năm trước
Người học trò không thể nào nhận ra được
Những bon chen nghiệt ngã đời thường
Ðã biến đổi một nữ sinh đẹp đẽ dể thương
Thành một người đàn bà luống tuổi phong sương
Dẫu son phấn cũng không che nổi
Mắt mệt mỏi quầng thâm
Nét tàn phai xuân sắc
Tôi lặng yên lòng thấy ngậm ngùi
Khi người học trò bật tiếng reo vui
Thưa thầy còn nhớ con không ?

Chiều hôm nay đứng giữa phố đông
Em đưa tôi về thời gian 30 năm trước
Những kỷ niệm vui buồn
Những yêu thương thắm thiết
Những âm thầm xưa chưa nói được
Những giờ chơi giờ học sáng chiều
Những điểm mười sung sướng bao nhiêu
Những điểm không âm thầm hờn tủi
Cây phượng đỏ ngày xưa còn bên cửa lớp ?
Hoa rụng bay bay vào giữa bàn thầy
Con bướm vàng lang thang sân chơi
Hàng cổ thụ trời mưa trút lá
Tiếng trống trường ngày nào giục giã
Có còn không như thuở em đi ?
Bạn bè ai có hẹn nhau về ?
Thưa thầy còn nhớ con không ?

Người thầy già cũng mãi long đong
Lo sốt vó cuộc đời cơm áo
Ngày đứng lớp
Tối về nhà bán chữ
Ngữa tay thu tiền từng đứa học trò
Ðạo đức thánh hiền bôi trấu trát tro
Ðêm thao thức vắt tay qua trán
Tình với nghĩa sông khô biển cạn
Ðã tàn phai theo năm tháng đổi thay
Ðứng trước bảng đen tỉnh tỉnh say say
Thân thế đó ba chìm bảy nổi
Lòng thầy cứ ngổn ngang trăm mối .
Thưa thầy còn nhớ con không ?

Chiều hôm nay đứng giữa phố đông
Có hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi
Tóc thầy trò cả hai đều bạc
Trong tao phùng chợt thấy thanh xuân
Giữa phố người qua kẻ lại chen chân
Em đưa tôi về ngôi trường mái ấm
Ở nơi đó ân tình rất đậm
Thầy khoan dung độ lượng vô bờ
Trò ngoan hiền đùa giỡn vô tư
Mỗi giờ học là thiên đường dịu mát
Mỗi lời nói đều yêu thương rất mực
Mỗi mắt nhìn trìu mến vô cùng
Ngôi trường là thánh địa tuổi xuân .
Thưa thầy còn nhớ con không ?

Chiều hôm nay em như cơn mưa giông
Tưới mát tâm hồn thầy nứt nẻ
Người học trò như xa thuở trẻ
Gặp hôm nay bỗng thấy rất gần
Lòng thầy già như được hồi sinh !

Đọc thêm: Tự sự của tác giả, về hoàn cảnh ra đời của bài thơ:

"Tôi xuống xe buýt từ đầu đường Nguyễn Tri Phương.Băng qua đường, đi lang thang dọc hè phố đường Trần quốc Toản (nay là 3.2). Nhìn vào khuôn viên trường Quốc Gia Hành Chánh cũ, tự nhiên nhớ bạn bè chi lạ.Những đêm Sài Gòn trước đây tôi hay vào Ký Túc Xá ở đây để thăm bạn, những thằng bạn nuôi mộng ra trường sẽ làm to, ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ.Tỉnh trưởng, phó Tỉnh trưởng, Quận trưởng… Bây giờ tất cả chết chui chết dũi đâu cả rồi?!. Chỉ có tôi đang đi lang thang một mình ! Chiều thứ bảy người, xe đông đảo chi lạ. Dân Sài Gòn có cái quái: khi nào cũng lăng xăng, vội vàng, tất bật, đi như không cần nhìn lui, chạy xe như bị ma đuổi. Tôi hoà mình vào dòng người xuôi ngược đó, không mục đích. Đến ngã tư Trần Quốc Toản-Lê Văn Duyệt, một người đàn bà từ một quán bên đường đổ xô ra,đâm sầm vào tôi. Tôi tròn mắt, định lên tiếng cự nự, nhưng ngừng kịp trước giọng hốt hoảng bàng hoàng của người đàn bà:

-Thầy T., phải thầy TĐT không ?

Tôi chỉ kịp gật đầu xác nhận thì đã bị người đàn bà ôm chầm lấy, nức nở: -Thầy ơi ! Thầy có nhớ em không ? Em là X….., trước học với thầy tại PCT, thầy vừa dạy Toán, vừa làm Giáo Sư Hướng Dẫn.Thầy ơi ! Bây giờ tóc thầy bạc phơ đến thế này sao ? Thầy còn dạy không? Học trò bây giờ thế nào ? Trường mình có gì thay đổi không ? Thầy Tr., thầy Q., cô L, cô Đ thế nào ? Thầy có hay gặp con L., con Y., thằng B, thằng V. không ? Bọn nó có hay đến thăm thầy không ? Cây phượng bên góc sân còn không, cây xà cừ giữa sân có còn đó không,…..…..Người đàn bà nói một thôi một hồi, như sợ ai cướp lời, như sợ không nói hết ý. Hai tay cứ nắm chặt tay tôi, đầu gục vào vai tôi, những giọt nước mắt chân thành nóng hổi làm đẩm ướt cả áo. Mặc những người qua đường nhìn kinh ngạc, tò mò,người học trò cứ thao thao bất tuyệt. Cảnh trường, cảnh lớp, thầy cô bạn bè của gần 40 năm trước được nhắc đến một cách thiết tha, sống động. Chiều đã tàn dần, thành phố đã vào đêm, đèn đường đèn các cửa hiệu đã bật sáng, nhưng hai thầy trò có biết gì đâu, cứ mãi say sưa với những kỷ niệm cũ của một thời thanh xuân xa lăn lắc.Thật ra chỉ một mình người học trò nói, tôi chỉ lặng im nghe, im lặng nhìn, không dám động mạnh, sợ làm tan đi những mộng đẹp một thời của người học trò mà tôi chợt nhớ ngày xưa nỗi tiếng là đẹp. Bây giờ, da sạm đen, tóc tai rối bời,vẻ phong trần dày dạn trên khuôn mặt đã về chiều, nếu không được giới thiệu tôi đâu có nhận ra được. Đường sá đã thưa thớt xe cộ. Gió thổi rung những cây cổ thụ bên đường.làm những chiếc lá nhỏ rụng bay bay, rơi đầy trên tóc, trên vai hai thầy trò, rơi đầy huyền ảo trong đôi mắt ngấn lệ. Chào ra về, đi một quảng xa,tôi mới chợt nhớ quên chưa hỏi ngừời học trò bây giờ làm gì, ở đâu, đã có chồng con chưa….. Đêm ấy thao thức mãi chẳng ngủ được. Tiếng gọi “ Thầy ơi” như nức nở như ngậm ngùi vẫn còn thoang thoáng bên tai. Tôi vùng dậy, viết một mạch bài thơ: THƯA THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG ? Đọc đi đọc lại, lòng cứ bâng khuâng xao xuyến

...Thưa thầy còn nhớ con không ?
Chiều hôm nay ở giữa phố đông
Có hai thầy trò ôm nhau mừng mừng tủi tủi
Tóc thầy trò cả hai đều bạc
Trong tao phùng chợt thấy thanh xuân
Giữa phố người qua kẻ lại chen chân
Em đưa tôi về ngôi trường mái ấm…

Trích " Một đời thầy đất Quãng- Trần Hoan Trinh
(http://www.saigonocean.com/gocchung/html/bm%2029-6-28.htm)

Nguồn: Trang blog Phố núi và bạn bè (www.nhuygialai.com)

                                           

 

  RÂU

THUYEN THU
1-XOA CẰM

Cằm nhẵn thín chẳng sợi râu
Nhưng ngồi buồn lại lâu lâu xoa cằm
Ai thay dạ ai đổi lòng
Riêng ta vằng vặc như rằm Trung thu !

2-ĐỂ RÂU

Cái miệng trơn tru nghĩ cũng buồn
Để râu lún phún thấy vui hơn
Khi nào muồn chửi thề văng tục
Rờ mép mân mê cũng hả cơn !


3-NHỔ RÂU

Đưa tay xoa bộ râu cằm
Sợi đen lốm đốm xưa nằm ở đâu
Này sợi bạc này sợi sâu
Nhổ đi cho hết cơn đau một đời !

4-NGỒI NHÀ VUỐT RÂU

Nhìn lên màn ảnh ti vi rộng
Thấy mặt bao nhiêu đệ tử xưa
Nhìn ra ngõ vắng vườn cây lạnh
Thấy chiếc lá khô mặc gió đùa !

5- RỜ RÂU

Cằm vuông gắn bộ râu dê
Vuốt lui vuốt tới thấy mê lạ lùng
Một đời nghiêng bắc lệch đông
Bây giờ làm gã ngồi không cười ruồi !

6- BÊN CẦU VUỐT RÂU

Con sông nước đã đổi dòng
Cố nhân đổi dạ thay lòng đã lâu
Bây giờ bến cũ  nông sâu
Muốn về nào biết bến đâu mà về !

7-CÓ RÂU

Để râu để nhớ mình đã già
Hết còn mơ tưởng bướm ong hoa
Ra đường vểnh mặt làm ông cụ
Này chắt ! Này con ! Cháu đó a !       

                  TRẦN HOAN TRINH
( Đăng trên trang web Hội AH Phan Châu Trinh Đà Nẵng )

                                           

                                    

                             Một bài thơ tình thuở trẻ

THỎ THẺ

Bằng bước nai con hồn bướm rừng
Gặp mình tôi bỗng thấy mùa xuân
Mình qua tôi cúi đầu không nói
Để nhớ len vào buồn mênh mông

Tôi thương mình từ thuở chưa quen
Những buổi mình đi học vội vàng
Đôi mắt mình bay theo gió thổi
Bay vào giấc mộng tôi từng đêm

Lớp học lặng lờ như cõi mơ
Ngòai thềm nắng giỡn lá bâng quơ
Mình nhìn phấn trắng bay vào mắt
Tôi thấy thương mình đến ngẩn ngơ

Tôi đến thăm mình tựa chiêm bao
Mình cười sóng mắt vỡ trăng sao
Ngòai hoa soan tím thơm như mộng
Mình nói lời hoa gấm ngọt ngào

Mình kể chuyện Hồ Tây gió mưa
Quê mình những buổi nắng lưa thưa
Những đêm Hà Nội đầy trăng sáng
Trời với trăng in xuống đáy hồ

Quê tôi cũng có nắng rưng buồn
Những buổi mây và tơ  vấn vuơng
Mình về tôi chỉ cho mình thấy
Huế áo hoa bay ngập phố phường

Tôi bỗng ước mơ đến nghẹn ngào
Tay mình mười ngón thẹn đan nhau
Bao giờ tôi nắm bàn tay ấy
Để cả trần gian ngập nắng đào !

Mình tiễn tôi về đêm đã khuya
Bên thềm hoa  rụng xuống như mưa
Mắt mình lóng lánh trời sao mộng
Ôm ấp tôi trên suốt nẽo về.

                TRẦN HOAN TRINH

                                          


   

      NỖI BUỒN CỦA CHA

CÚI ĐẦU

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cha dẫn con về thăm lại quê hương
Nơi một lần cha đứt ruột lên đường
Bỏ cửa , bỏ nhà , mả mồ tiên tổ
Rồi cả một đời đòi đoạn nhớ thương !

Cha dẫn con về ngôi nhà ấu thơ
Dậu trúc lưa thưa , mái cũ rêu mờ
Gốc ổi , gốc xoài , gốc cam , gốc mít
Một lũy tre già lã ngọn  đong đưa

Góc vườn chôn nhau cắt rốn của con
Có cây đào cao cành lá xanh om
Mẹ treo võng nằm khi cho con bú
Cất tiếng ru  à ơi nỉ non !

Cha dẫn con thăm trường mẫu giáo làng
Nơi  lần đầu thầy cô cưu mang
Dạy con từng lời , nắn con từng chữ
Để bây giờ con bay thênh thang !

Cha dẫn con vào thăm hoàng thành
Thăm văn miếu bia đá đề  danh
Những tiền nhân máu xương dựng nước
Thục nữ một thời tiết liệt hùng anh !

Cha nói với con với cả tâm hồn
Những lời  thiết tha sâu thẳm đáy lòng
Sao thấy con ngơ ngơ ngác ngác
Nhìn cảnh nhìn người mà  như vô tâm !

Cha đang chỉ con Hương Giang êm đềm
Con lại hỏi cha về con sông Seine
Mùa này mù sương đèn vàng leo lét
Thành phố Paris chắc đã vào đêm ! !

Cha bảo con gái Huế dịu hiền
Mái tóc đen tuyền thả gió làm duyên
Con bảo chỉ yêu tóc vàng óng ả
Lãng mạn , kiêu kỳ , nét đẹp Tây phương !

Cha bỗng thấy buồn , cha bỗng thấy đau
Đứng lặng bâng khuâng nhìn nước chân cầu
Con đã ra đi khi tròn 5 tuổi
Bé bỏng , dại khờ có  biết gì đâu !

Cha mãi mơ màng kỷ niệm cuả cha
Cha  vuốt ve nỗi nhớ quê nhà
Hồn con tim con đang phương trời khác
Có điệu valse tình , bước nhảy thiên nga !

Cha bỗng dưng thấy lòng nghẹn ngào
Nước mắt tự nhiên cứ muốn trào ra
Chắc hết đời cha rồi con quên hết
Nơi con chào đời nằm khóc oa oa !

3-2012
(Viết theo cảm xúc của một người bạn )
TRẦN HOAN TRINH           

                                        

 

18:41 Ngày 17 tháng 2 năm 2013
Nhân dịp năm mới,

tặng các Anh Chị PCT 71-75
một bài thơ XUÂN  
Trần Hoan Trinh

 

 

 

 

 

HƯƠNG XUÂN

Đầy cả hương và đầy cả thơ
Này em trời đất bỗng như tờ
Em nghe không khẽ trong lời gió
Tiếng nhạc nào xanh như ấu thơ

Hoa lá và anh bỗng cúi đầu
Mùa xuân có mưa nhỏ bay mau
Có em tóc kết mưa xuân ấy
Và có tình yêu mình nhiệm mầu

Em ngước nhìn xuân mắt nhánh đen
Muôn xuân cũng kém mắt em huyền
Em cười chao cả trời xuân nhớ
Xuân cũng thua em dáng dịu hiền

“Mai mốt rồi mình xây ước mơ
Xuân sau sẽ có đứa con thơ
Rồi em đan áo cho con mặc
Anh dạy cho con học i tờ “


Nắng lững lờ xuân bỗng xôn xao
Lời em bay vút chín tầng cao
Hoa im gió cũng ngừng lay động
Cho ước mơ em đến ngọt ngào !
                                
TRẦN HOAN TRINH

 

                                        


 

 8:50 Ngày 27 tháng 11 năm 2012
Vào Google ,tình cờ thấy ai đó không biết đã chuyển thành Youtube bài thơ NGHE KHÚC TIẾU NGẠO GIANG HỒ  của mình . Nhạc hay quá . Hay ghê gớm . Chuyển đến các anh để cùng nghe cho vui , cho quên đời !.
Chúc sức khỏe .Thân mến .
Thầy TĐT

NGHE KHÚC
TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Nằm giữa hoa vàng mộng vó câu
Thanh gươm tráng sĩ gối ngang đầu
Ôi chao ! Tiếng sáo mê hồn quá
Cùng với  tiếng đàn  quyện quyện nhau !

Rừng núi trập trùng quan ải xa
Tiếng đàn như tiếng động can qua
Biên cương một thuở hờn cung kiếm
Tiếng sáo lay lay bóng nguyệt tà

Đàn bỏ cung hồ sang cung thương
Năm  cung rung chuyển cõi vô thường
Thâm sơn cùng cốc cuồng phong dậy
Thác đổ lưng đèo sấm  cuối truông

Tiếng sáo lên cao rồi xuống trầm
Tiếng đàn chới với níu trời xanh
Mây đưa gió lạc buồn man mác
Dìu dặt mơ hồ mãi vọng âm

Tiếng suối thì thầm dưới đáy khe
Tiếng đàn tiếng sáo tỏa sơn khê
Giai nhân đổ nước nghiêng thành hỡi
Có phải chăng nàng đang tỉ tê

Bỏ kiếm vứt cung nằm nghe đàn
Anh hùng há sợ lũ tà gian !
Ta tráng sĩ , hề , quên thế sự
Trong đôi mắt xanh , hề, hồng nhan !

Khinh bạc nhìn đời nửa tỉnh say
Rong chơi  khắp cả núi sông này
Ngừng tiêu dừng trúc tri âm hỡi
Hãy uống cùng ta một bát đầy

Thành bại, thăng trầm cũng thế thôi
Tử sinh , vinh nhục chuyện luân hồi !
Giàu sang phú quí trong thiên hạ
Nhẹ hẫng như làn mây trắng trôi !

Nốc rượu dốc bầu ha hả cười
Giang hồ tiếu  ngạo thế nhân  chơi !
Kệ lòai ác điểu tanh mùi máu
Mặc lũ ma vương đội mặt người

Vác kiếm giắt cung thôi lên đường
Tóc bồng áo  lộng gió nghìn phương
Cố nhân góc bể chân trời ấy
Đến cạn cùng ta một hồ trường .                                               

Vỹ dạ , Huế                                                                                 
Trần hoan Trinh                                  

                                           

 


 

 

  NỖI BUỒN CON GÁI                                 

Mình ơi ! Thành phố chiều nay gió
Thành phố chiều nay  mưa bay  mau
Tôi  một mình ngồi trong quán nhỏ
Nghe tiếng mưa buồn lại  nhớ nhau

Thân gầy áo mỏng  nghe chừng lạnh
Thiếu vòng tay mình che ấm xưa
Từ thuở mình đi thương mòn mỏi
Đời cứ vô tình chuyện  đón đưa

Bao giờ gặp  được chiều mưa cũ
Ngắm bóng  hoàng hôn một thuở nào
Tìm lại  một thời con gái đẹp
Mình đi không nhớ tháng năm sao ?

Bao giờ trở lại thời hoa mộng
Tay  khoác vai nhau dạo phố chiều
Theo  những  con đường nhiều lá rụng
Tóc mình đan từng ngón tay yêu

Mình ơi ! Mưa cứ bay vào mắt
Mình có còn không như thuở xưa ?
Tôi về tóc rối bù che mặt
Nghe cả tâm hồn cũng gió mưa !                                                        

TRẦN HOAN TRINH
* Bài thơ  và bản nhạc này , thầy Trần Đại Tăng gởi về ĐIỂM HẸN  lúc 18:54 Ngày 30 tháng 9 năm 2012                                        

                                        

 

 

 

 

 

 

 

 

  RỒI MỘT NGÀY TRỞ LẠI

Rồi có một ngày anh trở lại
Đứng bên cổng cũ ngắm trường xưa
Cây sao già ấy vừa thay lá
Đã nhận ra người tóc trắng  chưa ?

Rồi có một ngày anh trở lại
Đứng trên thềm cũ gọi mùa xuân
Hỏi ai một thuở sân trường đó
Có nhớ ngày xưa áo trắng không  ?

Rồi có một ngày anh trở lại
Ngồi bên gốc phượng rụng đầy hoa
Rũ con ve cũ kêu mùa hạ
Trả nắng về cho tuổi học trò  .

Rồi có một ngày anh trở lại
Vào ngồi trong lớp đợi giờ chơi
Hình như bụi phấn bay vào mắt
Nên cứ mắt mình dụi mãi thôi

Rồi có một ngày anh trở lại
Am thầm từng bước nhỏ hành lang
Mùa xuân như đã về đâu đó
Sao cuối lòng nghe cứ lá vàng !

                                    TRẦN HOAN TRINH

                                       

 

 

Chiều một mình sân trường

 Rồi các em bỏ đi về tám hướng
Một mình thầy đứng lại giữa sân trường
Hồn no đầy mới lạ của trăm phương
Có bao giờ lòng quay về chốn cũ ?

Thầy ở đó như một loài cổ thụ
Nhánh khô gầy thương nhớ chồi xanh
Em một thuở làm học trò bé bỏng
Bàn ghế kia thầy cúi xuống dỗ dành

Em có nhớ đã âm thầm đứng khóc
Điểm không thầy cho vì chẳng thuộc bài ?
Em có nhớ gục vai thầy thổn thức
Chiều tan trường năm học cuối mười hai  ?

Em một thuở quần xanh áo trắng
Leo cổng trường trốn học đi rong
Bên cửa lớp mơ đất trời biển lớn
Và trong tim nở thắm một môi hồng

Em nhan sắc một thời con gái
Để ai về thương tiếc tuổi thanh xuân !
Em dáng ngọc đẹp như tiên tuyệt thế
Đến bây giờ chúng bạn vẫn bâng khuâng .

Các em đi ! Các em đi biền biệt !
Trên thềm xưa thầy đứng đó cô đơn
Nghe trong gió tiếng thì thầm tha thiết
Mến thương ơi ! Lòng muốn dỗi hờn !

Các em đi ! Các em đi biền biệt !
Chiều sân trường lá cứ rụng lao xao
Nghe có bước chân ai về cuối lớp
Thầy ngẩng lên đợi một tiếng chào !

TRẦN HOAN TRINH

                                           

 
Thầy ơi !

 Thưa thầy ! Chiều nay về thăm trường cũ
Đứng bên cổng trường con ngắm hàng cây
Cây phượng già vẫn đổ lá bay bay
Con buột miệng gọi tên thầy rất khẻ 

Sân trường đó cả một thời trai trẻ
Con tung tăn ngày hai buổi nô đùa
Bóng dáng thầy bên bục giảng sớm trưa
Vẫn thấp thóang sao bây giờ chẳng thấy 

Con vẫn nhớ những lời văn bóng bảy
Những câu thơ tình tứ ngọt ngào
Tiếng thầy trầm theo gió cuốn bay cao
Sao rung động và yêu thương đến thế ! 

Chiều hôm nay trên hành lang nắng xế
Con một mình tựa cửa lớp nhìn ra
Tiếng giảng bài thầy một thuở thiết tha
Bỗng văng vẳng mơ hồ đâu đó 

Mấy mươi năm chắc gì  thầy còn nhớ
Đứa học trò ngày xưa ấy : con đây
Dạn phong trần đời lăn lóc chua cay
Vẫn  ôm ấp  tình yêu thầy son sắt 

Vẫn mơ ước được một lần gục mặt
Trên vai gầy trong tay ấm thầy xưa
Mái tóc thầy sương muối điểm lưa thưa
Để thổn thưc như những ngày bé dại 

Thưa thầy ! Chiều nay con trở lại
Bên trường xưa con đứng nhớ ngẩn ngơ
Gọi “thầy ơi” tiếng gọi nhẹ như mơ
Nhưng nước mắt lại đầm đìa hai má 


TRẦN HOAN TRINH

                                        

 


 

Đêm đi qua trường cũ bị đập bỏ

Tim tưởng chừng như muốn hóa băng
Khi nhìn trường cũ chỉ trơ sân
Hành lang, lớp học san bằng  cả
Lạnh lẽo  phơi mình  dưới ánh trăng!

Chết điếng hồn  đi theo  nỗi buồn
Ta nằm trên nền cát đẫm sương
Nghe từ lòng đất từng hơi thở
Của học trò xưa thuở mến thương!

Có tiếng thì thầm của thiên thu
Trong từng hơi gió động âm u
Nghe chừng hoa cỏ đang trăn trở
Tiếc  một tình yêu đã mịt mù!

Từ cõi u minh xót nát tan
Hồn ai sống dậy dưới trăng tàn
Nhặt từng viên sỏi mong tìm thấy
Một chút tro than của đá vàng!

Vẫn biết thế gian vốn đổi thay
Nhưng  sao lòng  thấy quá đắng cay
Ai ngờ lại phải  tang thương vậy
Bạc bẽo , vong ơn đến thế này!

Trường cũ trò xưa mất hết rồi
Còn ta với nỗi nhớ khôn vơi
Đêm nay có kẻ ngồi ôm mặt
Dưới gốc sao già để lệ rơi !

 TRẦN HOAN TRINH

   

     Khô cạn hồn thơ

     Từ thuở trường kia bị san bằng
     Hồn Thơ ta bỗng hóa thành băng
     Trăng thanh gió mát không còn mộng
     Tình úa tim trơ chữ nghĩa cằn! 

      TRẦN HOAN TRINH 

                                         

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 
Tặng người học trò
gặp trong quán bia

Đi lạc vào một quán bia đêm
Bỗng gặp em ngồi dưới ánh đèn
Vai nõn lưng trần đùa cợt khách
Chợt  giật mình đau thót con tim

 Nhớ cô trò xưa đẹp vô cùng
Trắng trong như một nụ hồng xuân
Hay ngồi xõa tóc che trang vở
E ấp nhìn lên bảng thẹn thùng

Nụ cười em vẫn đẹp như xưa
Nhưng sao xa vắng đến bơ vơ
Như hờn tủi phận ê chề kiếp
Trĩu nặng bao nhiêu nỗi lọc lừa !

Tay búp măng trắng muốt như bông
Môi tình vẫn nũng nịu cong cong
Mà sao đôi mắt sâu thăm thẳm
Buồn đến tê gan đến não lòng

Em rót đầy ly mời khách bia
Lòng tôi như chuối chát chanh chua
Ngày xưa ôm ấp  bao nhiêu mộng
Kết cuộc thế này có chán chưa ! ?

Bia sủi bọt tràn đầy miệng ly
Nghe lòng nuối tiếc một xuân thì
Thánh hiền chữ nghĩa vô duyên quá
Ý sáo nghĩa cùn rỗng tuếch đi !

Bỗng nghe lòng thóang chút xót xa
Xưa em mơ bao giấc mơ hoa
Bây giờ lăn lóc phong trần thế
Lỗi của đời hay lỗi của ta ? !

Ngẩn ngơ buồn giữa quán bia đêm
Học trò mỗi đứa mỗi phần riêng
Mình như kẻ lạ qua đường ấy
Chỉ biết trông theo lẳng lặng nhìn !

TRẦN HOAN TRINH
 
                                
 
 
 
 
THƠ VÀ TOÁN
             
                      
              
1-DẠY TOÁN

Cái bảng đen trước mặt
Viên phấn nằm trên bàn
Ngoài sân cây xõa tóc
Trên trời mây lang thang

Này các em, các em
Hàm số ấy đồng biến ……
- Con chim gì trên cây
Tiếng ca ! Trời xao xuyến !

Đoạn thẳng này thẳng góc
Còn đoạn kia đọan xiên
- Chiều qua người yêu khóc
Mình nằm buồn cả đêm

Vòng tròn, ờ, vòng tròn...
- Tròn như đôi môi em
Tròn như đôi mắt em
Tròn như tình yêu em

Những đường cong đan nhau
Những đường cong khép kín
- Kín như vòng tay anh
Ôm trọn vòng lưng em

Chàng cúi đầu cúi đầu
Lời chàng tình dạt dào
Hồn chàng đang chiêm bao
Hồn chàng theo trăng sao !
                

2-GHÉT TOÁN
Cứ học Toán hoài điên cả đầu !
Thầy ơi ! Em dốt toán từ lâu
Sao thầy cứ gọi em lên bảng
Con gái mấy người yêu toán đâu ! ?
               

3-NGỦ QUÊN
Thầy giảng Toán sao hay lạ thường
Ngọt ngào như đọc bài thơ Đường
Em ngồi em ngủ quên đi mất
Nghe gió lao xao động cuối trường
              

4-GIỜ TOÁN
Hôm qua mùa thu đến bất ngờ
Bỏ mặc  học trò anh  đứng mơ
Thấy bóng em về trên phố cũ
Bước từng bước nhỏ để tìm Thơ ….
             

5-SOÁT VỞ TOÁN
Đại số em soạn được nửa bài
Đề Hình em vẽ được hình…..sai
Chỉ thấy thơ tình đầy cả vở
Xuân Diệu  ! Chao ơi ! Mấy chục bài !
              

6-KIỂM TRA
Thầy ra bài toán để kiểm tra
Bứt đầu bứt tóc mãi không ra !
Thôi mình nắn nót làm Thơ vậy
Thầy thích thơ tình chắc chẳng la !
              

7-ĐIỂM TOÁN
Thầy cho em điểm mười
Em một lần hớn hở
Thầy cho em điểm không
Em nhớ thầy muôn thuở  !
               

8-LÀM NŨNG
Đầu em thờ mẹ thờ cha
Thờ tiên thờ tổ thờ bà thờ ông
Toán sai thầy gõ “cong cong
Lỡ rồi em xỉu ai đền em đây ? !

9-NGƯỜI THẦY         
   DẠY TOÁN LÀM THƠ
( phổ thơ thư thăm hỏi của một người học trò cũ )

Ông thầy dạy Toán một thời
Mà thơ tình lại tuyệt vời thế sao !
Như cổ tích ,như chiêm bao
Nửa khao khát mộng , nửa ngao ngán đời !
              

10-TIẾNG SÓNG
Sao chẳng về đây thăm  trường cũ
Nhìn ta tóc trắng cố nhân ơi
Tặng cho ta đoá hoa hồng nhỏ
Và tiễn ta bước xuống cuộc đời !
             


* Thầy gởi cho Điểm Hẹn ngày 25/12/2014         
 
          

Thơ: MẠT LỘ - Trần Hoan Trinh

 Ngẩng mặt nhìn trời cười ba tiếng
Dậm chân xuống đất khóc ba hồi
Hào kiệt đó ngày xưa đông như kiến
Sao bây giờ chẳng thấy một tăm hơi!

Bước quân hành một thời rung chuyển núi
Cờ tung bay rợp cả bóng sơn hà
Ai mài kiếm dưới trăng vàng bên suối
Luyện gươm thần thề diệt hết yêu ma

Gió bỗng nổi và đại kỳ bỗng gãy
Biển ầm ầm trời đất dậy phong ba
Người tan tác như nước tràn đê vỡ
Ta một mình ngơ ngác giữa can qua !

Bỗng ngậm ngùi xưa Sở Bá Vương
Tài cái thế chuyển rừng lấp đá
Thời chẳng có ngựa ô truy vó rã
Đành cắt đầu thả dòng nước Ô giang

Bỗng thấy thương ai anh hùng một cõi
Chết chôn chân như Từ Hải hận Kiều
Mắt trợn trừng nhìn Hồ Tôn Hiến ngôi cao
Giương tai vịt nghe tiếng đàn tri kỷ

Cũng cảm thông người Tử Kỳ bí tỉ
Đập vỡ đàn đời chẳng có Bá Nha
Cao Tiệm Ly sông Dịch nhớ Kinh Kha
Thả tiếng trúc khóc thương người Kinh Bắc

Quỳ gối nguyện cầu thiên đường đánh mất
Đưa đôi tay chới với níu mây trời
Gọi thất thanh khản cổ mòn hơi
Thấy hào kiệt như lá vàng lả tả !

TRẦN HOAN TRINH
( Nguồn : http://www.phanchautrinhdanang.org/matlo.html)
 
          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét