Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

KHÓC NHƯ THIẾU NỮ VU QUY NHẬT - Trần Hoan Trinh

Thầy Trần Ngọc Quế ( đã qua đời tại Yên Báy )
Ngày mai là ngày gia đình cưới vợ cho anh . Sau một thời gian dài để cho anh tự chọn , cuối cùng gia đình đành phải áp đặt thôi. Thúc hối anh biết bao nhiêu lần , anh cứ ậm ừ rồi để vậy . Bây giờ anh cũng đã 45 tuổi rồi còn gì . Anh là con trai trưởng . Hôn lễ sẽ tiến hành tại Hội An , sau đó rước dâu về Đà Nẵng . Cô dâu là con một danh gia vọng tộc ở phố Cổ , hiện là giáo sư một trường trung học thuộc thị xả . Anh chưa hề thấy mặt , đúng hơn là không chịu xem mặt . Sao cũng được. Cả chiều hôm nay anh đến nhà tôi chơi, cứ lân la chuyện này chuyện nọ , nói cười huyên thiên , như muốn che dấu , quên đi nỗi buồn bực . Hai vợ chồng tôi mời anh ăn cơm , trái với thường lệ anh luôn luôn từ chối, chiều nay anh nhận lời liền . Tuy nhiên chỉ ăn lưng chén rồi bỏ đũa xuống mời mãi không được . Chờ vợ tôi thu dọn xong mâm bát , anh nắm tay tôi: 
- Đi lang thang chơi đi . Đi với moa một buổi nữa . Mai lấy vợ rồi , muốn đi chắc cũng chẳng được.
Tôi định từ chối , nhưng nhìn đôi mắt anh khẩn khoản , tôi không nỡ . Anh chở tôi trên chiếc lambretta cố hửu của anh , chiếc xe mà tôi đã thấy anh dùng khi tôi vừa mới đến đất Quảng này . Chạy quanh thành phố theo những con đường anh đã đèo tôi đi bao nhiêu lần , hồi tôi còn độc thân : Lê Lợi , lên Chợ Mới theo đường Hoàng Diệu, rẽ trái theo đường Trưng Nữ Vương, vòng xuống bờ sông Bạch Đằng, quẹo qua Lý Thường Kiệt chạy trở lên theo đường Độc Lập , chạy hai vòng quanh phố, anh đưa tôi trở lại bờ sông Bạch Đằng, dừng xe trước Quán Câu Lạc Bộ Quần Vợt ,bảo:
- Vào đây uống bia đi , moa bao . Uống một bữa cho say .
Thuở tôi mới tới trường, có mấy người bạn bấm nhỏ tôi :
- Ông chơi với Q. coi chừng đó . Tay ăn chơi nỗi tiếng nhất ĐN đó. Tay tứ đổ tường của đất Quảng Nam này đó .
Ban đầu tôi cũng dè chừng , nhưng sau một thời gian tôi thấy anh có gì đâu . Một chút bỡn cợt , một chút ba hoa , một chút phóng túng . Ai bảo anh đào hoa anh cũng cười hãnh diện . Ai bảo anh trai lơ anh cũng gật đầu không cải chính .Ngoài ra anh rất điềm đạm , chân tình và luôn hết lòng với bạn bè . Thuở tôi độc thân , ngày 2 buổi tôi phải đi ăn tiệm . Anh luôn luôn hẹn đèo tôi đi ăn , khi Thời Đại, khi Lâm Ký , khi Bạch Đằng….Ăn xong hai chúng tôi luôn lê la lang thang khắp phố phường Đà Nẵng, vào tiệm này một chút, vào tiệm kia một chút, hoặc ghé vào nhà sách SÔNG ĐÀ của anh Trần Ngọc Quán trên đường Độc Lập ngồi tán gẫu , đánh cờ tướng .
Thầy Tăng thầy Quế thầy Tòng
Tối thứ bảy , tối Chúa nhật anh rũ tôi đi xem ciné , khi Kinh Đô , khi Rex , khi Lido,…xong chạy xe bon bon chở tôi về , hẹn mai đến chở lại . Tính anh rất hiền từ , ai nói gì cũng cười ,nụ cười hơi móm một chút nhưng có duyên vô cùng . Một giọt bia anh cũng không uống được , một gịot cà phê cũng không . Anh chỉ uống nước khoáng quanh năm . Anh nguyên là một giáo viên tiểu học . Thuở trường PCT mới mở, các cô các thầy bằng cấp còn khiêm nhường lắm , phần lớn chỉ mới đậu Tú Tài I hoặc Tú Tài 2 , một số thầy cô vốn là nhân viên của các Ty , các Sở trong tỉnh được trường mời đến với tư cách dạy giờ . Thì trường nào lúc mới thành lập cũng vậy thôi , lần lần sau mới kiện toàn ban giảng huấn của mình. Cái lạ mà tôi nhận thấy là các vị thầy lúc đó lại giảng dạy rất thành công , rất dễ hiểu , được học sinh , được phụ huynh tin tưởng vô cùng . Sau này một số thầy tốt nghiệp Sư Phạm đến thay dạy hay bị học sinh phàn nàn , phản đối . Anh được trường phân công dạy Việt Văn lớp Đệ Tứ , lớp cuối cấp . Anh giảng bài rất hay , giảng Kiều cứ thao thao bất tuyệt , giảng Cung Oán ngâm khúc hết chỗ chê. Anh dạy với một chút hóm hỉnh khôi hài nữa , làm học sinh đôi khi như mê mẫn đi. Tôi nhớ một lần vừa dạy xong 2 giờ về Truyện KIỀU tại trường Nguyễn công Trứ , anh ghé chở tôi đi ăn trưa và khoe :
- Lớp Đệ Tứ của NCT có hai cô nữ sinh đẹp quá , toa thấy sẽ mê liền . Một em tên NGỌC , một em tên HƯƠNG . Vừa rồi moa thuyết giảng 2 câu :

Một cơn mưa gió nặng nề
Thương gì đến NGỌC ,tiếc gì đến HƯƠNG

Nói đến chữ NGỌC moa ngó em NGỌC, nói đến chữ HƯƠNG moa liếc em HƯƠNG, làm 2 em đỏ mặt cúi gầm xuống dễ thương quá .Tính anh như vây đó , bông lông , hóm hỉnh , khôi hài , vui tính .Vâng , đêm đó anh dẫn tôi vào quán bia . Anh gọi bia , 2 ly , nhưng chỉ mình tôi uống. Anh ngồi yên lặng nhìn ra mặt sông Hàn . Trời đầy trăng , nuớc sông Hàn gờn gợn sóng . Trăng trãi lấp lánh mặt sông , gió thoảng nhẹ nhẹ , cảnh vật bao la. Anh kể tôi nghe chuyện tình của anh : mối tình đầu với con gái con nhà giàu và mối tình hiện tại với M.H. , một cô học trò của tôi. Giọng anh ấm và tha thiết chi lạ , thoảng nhẹ như hơi . Mối tình hiện nay đã kéo dài được 5 năm rồi , có nhiều tình tiết rất thơ rất mộng , cả éo le, cả bi đát .Tôi ngồi yên lặng nghe , thông cảm .Tôi hỏi: yêu vậy sao không lấy . Anh bảo : gia đình cô chê anh không bằng cấp . Với lại chính cô cũng chê anh không bằng cấp nữa, anh bảo thêm : Yêu thì yêu nhưng còn mơ mộng kỹ sư bác sĩ ! Bẵng đi một lúc , tôi không nghe anh tâm sự tiếp. Nhìn qua , tôi thấy anh đang khóc . Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên đôi má gầy với đôi lưỡng quyền nhô cao . Tôi hỏi : sao khóc ? Anh bảo : mai lấy vợ rồi , buồn quá ! Tôi nắm chặt tay anh, anh vin chặt lấy như người sắp chìm nắm được phao.
-Lấy vợ gì mà mình chẳng quen chẳng biết chẳng xúc động gì cả . Kiểu này chắc trước sau mình cũng bỏ đi thôi .Trời hơi se se lạnh, tôi rũ anh ra về .Anh chở tôi bon bon quanh quẩn một thời gian nữa mới thả tôi trước nhà . Nhìn đôi vai anh nghiêng hẳn một bên khi ngồi trên xe chạy xa , tôi thấy thương chi lạ . Đêm đó làm tặng anh bài thơ : LỜI CHIM KHI BỎ TRỜI MÂY. Tôi nhớ anh đã đăng bài thơ này vào tờ Báo Đảng của Anh.

Tôi bây giờ đứng lại một mình
Đưa đôi tay cho người yêu xiềng xích
Thôi bây giờ mình em đó em
Anh trồng chân làm loài thảo mộc
Thôi giả từ thành phố âu sầu
Những con đường đêm lang thang cúi mặt
Thôi giả từ những vì sao khuya
Rất cao rất buồn những lần về cô độc
Thôi giã từ bạn bè nhởn nhơ
Những môi hồng mắt đen những tóc bay kín mặt
Tình yêu cuối cùng cũng cho anh xin qua
Nắng cát nào để em anh cay mắt
Thôi giả từ bạn bè thân yêu
Tôi như con chim bỏ đàn lạc lỏng
Bọn chúng mình mấy đứa huênh hoang
Tháng ngày qua cũng đỡ buồn đỡ tủi
Thôi giả từ giả từ tất cả
Con chim này xin bỏ trời mây
Rượu cúc nào cho anh say đêm nay
Gục đầu cười rất to bỗng mắt đầy nước mắt……


Năm 1975, anh đi học tập cải tạo tại Yên Báy . Thiếu ăn thiếu uống không ai săn sóc , anh bị bệnh kiết và mất tại đó .

TRẦN HOAN TRINH
( Bài viết này do thầy Trần Đại Tăng gởi về Điểm Hẹn ngày 04/12/2013 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét