Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

BIẾT ƠN THẦY CÔ GIÁO - Đan Thanh ( PCT 57- 64 )

 Tưởng Niệm
Thầy BÙI TẤN

Gọi tên so sánh các hình
D thường được đọc thành Đ đó mà
Nhưng riêng thầy cứ bảo là
D là D chứ chẳng là Đ đâu
Dốt, giỏi, cả đứa cứng đầu
Thầy thương yêu hết nặng sâu tình người
Hiếm khi thấy được nụ cười
Mà lòng biển rộng sông dài chứa chan


Tưởng niệm
Thầy TRẦN ĐÌNH QUÂN 

Trong khúc tình ca của thầy
Mùa đông rực nắng cỏ cây ngỡ ngàng
Mây cuối trời cứ lang thang
Trôi đi biền biệt, mùa sang vẫn chờ
Giọng thầy phả nắng vào thơ
Xanh thêm hy vong ước mơ đầu đời
Đến trường em: tuổi đôi mươi
Từ câu lục bát:Thúy Kiều bước ra
Tú Xương, Nguyễn Trãi, Tản Đà
Lời sông núi vọng âm ba thủa nào

Cuối đời về lại ấu thơ
Quên đời nghiệt ngã, ba đào bão giông
Thảnh thơi không vướng bụi trần
Nhớ làm chi kiếp phù vân. Thầy về
Dòng trăng lai láng sông quê
Trăm năm vẫn vọng câu thề mênh mang
Lòng thầy thanh thản bình an
Tâm tư phơi phới Hương Giang, Ngự Bình


Tưởng Niệm 
Thầy TRẦN CÔNG KIỂM
( chưa có hình )
Vì thế sự, thầy phải đổi nghề
Bảng đen, phấn trắng ủ ê chờ thầy
Xe tang qua cổng hôm nay
Để thầy nhớ lại tháng ngày yêu thương
Hàng Kiền kiền đứng bên đường
Lặng im cúi mặt tiếc thương tiễn người.


Tưởng Niệm
Cô PHÙNG KHÁNH

( chưa có hình )
Cô là nắng hay là trăng
Từ đâu cô lạc bước vào thế gian
Thanh cao thanh khiết dịu dàng
Tỏa hương nhân hậu, thơm lừng từ tâm
Đáo bĩ ngạn, trong tánh không
Phá ngã chấp đạt tịnh tâm an lành
Cô đi vào cõi vĩnh hằng
Đến Lâm Tì Ni thỏa ước mong sinh thời


Thầy PHẠM HỮU KHÁNH

Bút cọ, rôki .... Bày hàng
Chân trời dù tím đỏ vàng hay xanh
Quê hương non nước thanh thanh
Qua tay thầy cũng trở thành yêu thương

Thầy HOÀNG BÍCH SƠN

Phan Châu Trinh khúc quân hành
Thầy gieo mầm những âm thanh hào hùng
Từ cung thương đến cung trầm
Năm dòng kẻ thẳng âm thầm bỗng vui
Đưa Do Re Mi vào đời
Làm thăng hoa những tâm hồn ấu thơ


Thầy NGUYỄN VĂN KÍNH

Tâm hồn rộng mở vị tha
Làm cho vật lý kết hoa nảy mầm
Yêu thương công bằng tận tâm
Không chê trò dốt ân cần bảo ban
Nào Sen, nào Huệ ngát hương
Mỉm cười thầy bảo chỉ thương hoa Quỳnh


Thầy TRẦN HỮU DUẬN

Thấy cây tre đứng từ xa
Thôi thôi chuồn lẹ, la cà làm chi
Mấy đứa con gái thầm thì
Này De Gaule đó, quay đi thầy cười
Tưởng là hung dữ mười mươi
Ai ngờ mát rượi tình người bóng tre


Cô PHAN THANH GIA LAI

Cô cười đôi mắt cũng cười
Bay bay áo mộng vàng tươi sân trường
Giờ triết học bỗng dễ thương
Mà sao cay đắng đoạn trường đời cô
Trong tim những đứa học trò
Yêu cô với cả tấm lòng, cô ơi


Thầy NGUYỄN NGỌC THANH

Giày "cộp cộp'' khua hành lang
Đại, hình, sin, cos, đạo hàm rối tung
Tim thầy có mấy chục ngăn
Mà yêu luôn cả Mặt trăng Mặt trời
Oái ăm trời chẳng chiều người
Cho nhiều nhận chẳng bao nhiêu thầy buồn
Chúng em dành triệu đóa hồng
Tặng thầy với cả tấm lòng kính yêu


Thầy NGUYỄN VĂN ĐÁO

''Đàn ông rộng miệng thì sang"
Nữ sinh Thất 1* hân hoan đón thầy
Học trò vạn nẻo về đây
Yêu thương thầy dạy, ngày ngày thầy chăm
Chim xa tổ ấm bao năm
Nhớ thầy mong được về thăm, một ngày

(* : Lớp Đệ thất 1 niên khóa 1957-1958)



XIN CẢM ƠN THẦY

Một buổi trưa mùa hè 1962, nắng như đổ lửa xuống đường LêLợi. Đêm qua trời mưa, mặt đường sạch bong. Nắng lấp lánh trong không gian trong suốt, vàng ươm.
Phượng nở thắm, cả một góc trời rực rỡ, chói chang .Những tán hoa dày đặc, đỏ màu nắng ,đỏ đến chói mắt
Con đường phượng bay này là một hình ảnh đẹp trong tâm hồn của tất cả chúng tôi.
Tôi đạp xe vội để tránh cái nắng trưa, khi vừa vượt qua đường Thống Nhất thì thầy Nguyễn Ngọc Thanh đi ngược lại. Từ nhiên thấy lo lo. Chẳng làm điều gì sai, nhưng hễ gặp thầy là sợ. Đó là tâm trạng chung của chúng tôi thời đó.
Tôi bỏ một tay ra khỏi guidong để mở nón chào thầy. Bất ngờ cái quai mắc lại,t hế là tôi ngã lăn quay. Khi vừa kịp đứng dậy thì thầy đã băng qua đường, dựng xe lên. Tôi sợ quá không dám nhìn thầy. Mà thầy hinh như cũng không nhìn tôi:
- Lần sau,đi xe đạp gặp thầy thì không phải chào.
- Dạ
Tôi lính quýnh, không cảm ơn thấy và cũng chẳng nói được gì cả.
Thầy đã qua đường và đi tiếp. Đầu để trần, mắt nhìn thẳng ,giày khua “côp cộp”. Oai quá. Sang quá.
Giữa thầy và tôi xa như một dòng sông chứ không phái là con đường Lê Lợi quen thuộc
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ buổi trưa đầy nắng mùa hè năm đó.
Còn thầy,chắc thầy không biết tôi là ai, và chắc cũng không nhớ mình đã dựng xe giúp đứa nào…
Mới đây vào trang saigonocean.com,đọc bài “Tâm tình với mẹ “ cuả thầy. Ý thơ,nhịp điệu đã khác hẳn ngày xưa. Phải chăng là như thế?
Lâu lắm rồi, tôi có đọc bài thơ nào đó của thầy có câu:
“Từ anh đi vào quân trường
Hành lang heo hút, giảng đường buồn tênh…”
Đó là tâm sự của rất nhiều nữ sinh thời bấy giờ.
Năm mươi năm đã trôi qua với biết bao thay đổi bể dâu và giờ đây thầy đang ở một nơi xa lắc xa lơ nào đó
Thật quá đổi muộn màng nhưng con xin cảm ơn thầy với tất cả lòng kính trọng yêu thương.

ĐAN THANH (1957-1964)

* Trích từ trang web của cựu hs PCTĐN 57-64 .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét