Hai tám Tết.
Trời mưa phùn lất phất. Tiếng rít của gió dọc theo con đường nhầy nhụa đầy rác.
Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc chiếc áo lạnh củ màu đà đang lom khom, hai tay ép chặt xấp vé số bọc trong bao ni lông vào ngực. Mặt ông tái xanh vì rét. Hai bên má giật giật. Dấu hiệu của cái lạnh quá mức chịu đựng của ông.
Tôi ngồi trong quán cà phê nhìn ra ngoài. Người đàn ông thoáng thấy tôi có vẽ mừng rỡ. Hằng ngày tôi vẫn thường mua giúp ông một hai tấm vé số. Thường thì tôi quên mất. Có khi để dồn cả tuần mới mượn tờ kết quả của ông. Có điều lạ là chưa bao giờ tôi trúng dù chỉ một con số cuối cùng.
Người đàn ông rụt rè liếc nhìn cô chủ quán như ngầm xin phép được mượn chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hôm nay trời rét đậm. Tôi nói với người đàn ông : “ Sao anh không ở nhà cho con cái chăm sóc mà phải đi như vậy? “. Ông nhếch mép cười, không buồn nhìn tôi và cũng chẳng quan tâm đến câu hỏi. Tôi hỏi tiếp : “ Anh bán được bao nhiêu vé rồi ? “ . Ông đút xấp vé số vào trong bao : “ Hôm nay cũng tạm được anh ạ. Nhờ nhóm bạn trẻ trong quán cà phê đầu đường. Hình như chúng nó là sinh viên sao ấy. Tôi bán được bốn mươi tờ..”.
Tôi lôi tờ vé số hôm qua ra dò. Ba con số 396 tròn trịa giải bảy rất đẹp
nằm hàng thứ hai trong tờ giấy kết quả. Tôi mĩm cười nói với người đàn
ông : “ Tôi trúng ba con rồi anh. Được bao nhiêu ? “ Đôi mắt người đàn
ông sáng lên : “ Hai trăm rưởi. Anh muốn đổi vé không?” . “ Được. Tôi
đổi. Bao nhiêu tờ. Tôi muốn đổi hết.” “ Hai mươi lăm. Anh muốn lấy vé
cặp không? “ . Ông đưa cho tôi hai xấp vé số, mỗi xấp mười tờ sáu con số
chỉ sai hang số đầu, cộng thêm năm vé lẻ. Tôi rút mỗi nơi một vé, còn
lại đặt vào tay người đàn ông có khuôn mặt xanh xao, khắc khổ : “ Số
này tôi biếu anh. May ra có trúng, anh đỡ vất vã . Đừng bán đi nhé”Trời mưa phùn lất phất. Tiếng rít của gió dọc theo con đường nhầy nhụa đầy rác.
Người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, mặc chiếc áo lạnh củ màu đà đang lom khom, hai tay ép chặt xấp vé số bọc trong bao ni lông vào ngực. Mặt ông tái xanh vì rét. Hai bên má giật giật. Dấu hiệu của cái lạnh quá mức chịu đựng của ông.
Tôi ngồi trong quán cà phê nhìn ra ngoài. Người đàn ông thoáng thấy tôi có vẽ mừng rỡ. Hằng ngày tôi vẫn thường mua giúp ông một hai tấm vé số. Thường thì tôi quên mất. Có khi để dồn cả tuần mới mượn tờ kết quả của ông. Có điều lạ là chưa bao giờ tôi trúng dù chỉ một con số cuối cùng.
Người đàn ông rụt rè liếc nhìn cô chủ quán như ngầm xin phép được mượn chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hôm nay trời rét đậm. Tôi nói với người đàn ông : “ Sao anh không ở nhà cho con cái chăm sóc mà phải đi như vậy? “. Ông nhếch mép cười, không buồn nhìn tôi và cũng chẳng quan tâm đến câu hỏi. Tôi hỏi tiếp : “ Anh bán được bao nhiêu vé rồi ? “ . Ông đút xấp vé số vào trong bao : “ Hôm nay cũng tạm được anh ạ. Nhờ nhóm bạn trẻ trong quán cà phê đầu đường. Hình như chúng nó là sinh viên sao ấy. Tôi bán được bốn mươi tờ..”.
Đôi mắt mờ đục của người đàn ông sững sờ nhìn tôi, miệng lắp bắp : ” Sao anh..”
Tôi an ủi : “ Không có gì. Anh cứ xem như món qùa cuối năm của khách hàng tặng anh. Mong anh sẽ không bán đi “
“ Cám ơn anh! Tôi sẽ giữ lại, không bán. May mắn có số trúng, tôi sẽ tìm gặp anh ”Chuyện mấy tấm vé số còn lại tôi quên bẵng đi. Những ngày cuối năm bận rộn việc nhà cửa nên tôi không đi uống cà phê buổi trưa như thường lệ. Hơn tuần sau tôi mới quay lại quán hay ngồi.
Mồng sáu Tết rồi trời vẫn còn lạnh. Tôi chợt nhớ đến người đàn ông bán vé số. Không biết ông ta về quê ăn Tết hay lưu lạc một nơi nào đó trong thành phố này. Tội nghiệp. Ba tấm vé số còn lại tôi chưa dò, biết đâu may mắn sẽ mĩm cười với người đàn ông nghèo khổ ấy. Tôi gọi người phụ nữ đang cầm xấp vé số bước vào quán : “ Chị cho tôi mượn tờ giấy dò hôm hăm tám Tết “
Tôi lướt mắt qua những dãy số. Chỉ cần xem hai con số 36 và 79 cuối cùng là đủ. Chẳng có con số nào giống. A! còn dãy số độc đắc có hai số bảy chin. Tôi đọc nhanh trên giấy dò. Một cảm giác run run, hồi hộp khó tả ..Ba sáu ba, ba bảy chin. Tôi nhìn vào tấm vé của mình. Hai sáu ba, ba bảy chin. Người phụ nữ nhìn nét mặt hơi biến dạng của tôi, chồm đến dán mắt vào tờ vé sô tôi đang cầm trên tay. Chị đọc thật kỷ rồi hét lên : “ Tiếc quá! Anh trúng an ủi rồi..Một trăm triệu ”
Khoảnh khắc bất ngờ, ngột ngạt, tim đập mạnh vì cái lộc đầu năm khá lớn từ trên trời rơi xuống. Tôi mừng rỡ nhưng không suy nghĩ nhiều về số tiền mình trúng mà chợt nhớ đến người đàn ông có khuôn mặt u sầu, khắc khổ. Cặp vé mười tấm chắc chắn có con số tuyệt đẹp : ba sáu ba ba bảy chín. Tôi nhớ người đàn ông đã cẩn thận bỏ vào túi quần sau của mình. Mừng cho ông ấy đã trúng số độc đắc . Phấn chấn quá đỗi, không ý tứ, tôi nắm chặt vai người đàn bà bán vé số đang ngồi trước mặt mình : “ Chị có biết người đàn ông bán vé số, ốm gầy, ít nói, khuôn mặt xương, hay mặc cái áo lạnh màu đà không ? Ông ấy khoảng sáu mươi, quê ở ..hay vào đây bán cho tôi đó..”
Người phụ nữ trợn tròn mắt nhìn tôi : “ Anh mua của ổng sao? Tội nghiệp..”
Tôi giật mình : “ Chị nói cái gì tội nghiệp?”
Giọng người bán vé số run run : “ Anh không biết gì thật sao? Ổng cùng quê với tôi. Nhà khá giả nhưng buồn chuyện vợ con nên đi lang thang bán vé số. Tối hăm tám người ta phát hiện ông ấy chết cóng trên ghế đá trong công viên. Mùng hai Tết bà vợ mới ra nhận xác đem về..”
Bầu trời xám xịt bên ngoài như muốn đổ sụp . Tôi nói không thành tiếng : “ Ông..ấy ..trúng ..độc đắc.. Cặp vé.. mười tờ..tôi..biếu cho..ông ấy. Chỉ lấy ..một tấm thôi. Tấm này đây!”
Chị bán vé số thì thầm : “ Trời đất! Tội nghiệp ổng quá!”
Tôi thầm nghĩ. Có thể người đàn ông không biết rằng trước khi nhắm mắt mình đã có một tài sản khá lớn trong người. Không biết tấm vé độc đắc và tám tờ an ủi đang ở trong tay người nào.
Được trúng số một trăm triệu đầu năm không biết mình nên vui hay buồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét