Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Truyện ngắn : CÓ KẾ HOẠCH - Tôn Thất Lan

 ( Trích từ Tuyển tập TÌNH của thầy TÔN THẤT LAN - Đăng trên http://caothong-caothong1952.blogspot.com/)
     Chiếc mái cong và chiếc băng dài của trạm xe buýt là chỗ ở của gia đình chị Tư Rưỡi . Cái tên được đặt cho chị cách đây 6 tháng khi chị có 4 con và cái thai trong bụng . Tổ ấm - hay tổ lạnh thì đúng hơn , nhất là vào mùa mưa gió này - gồm khoảng năm đứa con nhỏ từ tám tuổi đến mười tháng tuổi . Nói là khoảng vì chúng tới lui , vô ra thất thường , khi thấy đứa này , khi mất đứa kia . Bà chủ hộ có cái tên đặc biệt như thế vì chị ta gần như luôn luôn sắp sản xuất ra một lao động chính cho gia đình , lúc nào cũng sẵn sàng với cái rưỡi trong bụng . Người đàn ông của gia đình này thì hiện nay vắng mặt , không rõ nơi đâu .
Đến nay đứa nhỏ nhất chừng vài tháng tuổi đang nằm trên một chiếc chiếu trải trên lề , dưới bóng êm của mái vòm , đang được chị nó - khoảng bốn , năm tuổi -- cầm bình cho bú . Một bé , có lẽ là gái , khoảng hai tuổi đang nằm lăn qua lại trên băng , tự nhiên như " ở nhà ' mình .Một đứa khác - cũng là gái nốt -- ngồi cầm chiếc ca , hát nghêu ngao vô tư . Và cậu cả khoảng tám tuổi đang thám hiểm các khu lân cận , hết đảo mắt nhìn qua thùng rác công cộng lại nhìn ra lề đường thử xem có gì không - cái gì lượm được hay cất giữ được lâu dài để thỏa mãn tính tò mò tự nhiên của đứa trẻ mới lớn . Quây quần bởi đàn con ngoan đông đúc , chi Tư Rưỡi ngồi dựa lưng vào băng ghế --mãn nguyện . Đầu chị lơ đễnh gối lên hai tay xách du lịch -- cái " gia tài " của gia đình chịn . Khi nhìn thấy cảnh đề huề đầm ấm này , khó có ai trong số những người khách xe buýt lại nỡ lòng nghĩ đến chuyện xâm phạm cái không gian thiêng liêng của một tổ ấm -- một gia đình đã tự nó khẳng định tính đầy đủ và tất yếu .
  *
 *        *
      Cách đó mấy bước , trên lề đường là một anh sửa xe honda lành nghề , từng trải chuyện đời . Phạm vi nào cũng được anh phê bình góp ý một cách thực tế , chính xác .
Sau khi quan sát , tôi buột miệng :
-- " Nheo nhóc , cực quá !
Anh sửa xe phản đối liền :
--- Không dám đâu ! Còn lâu ông ạ ! Sướng hơn ông và tôi nhiều lắm đấy .
--?! .
-- Anh biết bà ta làm nghề gì không ? Thong thả lắm ! .
Không cần chờ tôi cho ý kiến , anh giải thích luôn :
-- Ban ngày ngồi chơi . Tối đến thì hai cặp , con bốn tuổi bồng đứa mới sinh , thằng lên tám dắt con lên hai ...cộng thêm hai cái ca thôi , chả cần những thứ đồ nghề lỉnh kỉnh như của tôi . Cũng chả cần bao nhiêu giấy bút như thầy . Bảo đảm ngày nào cũng dư ăn !Ngon không ?
Tôi yếu ớt tự bảo vệ mình :
-- E năm một ! Khổ quá ! Sao lại nhiều quá ?
-- Không năm một sao được , phải năm một mới có mà bồng đi chứ ...
-- ?!
-- Kế hoạch mà !
-- Đâu có đi học ?
--- Học làm gì ! .
Trên đường về , sau khi xe đã sửa xong ( cứ mỗi tháng sửa một lần , vì xe tôi thuộc đời cũ nhất còn chạy được ) , tôi chợt nhìn cái túi xách đựng sách vở dạy học của mình mà nghĩ đến năm đứa trẻ không cần đi học .
Tương lai của chúng sẽ về đâu , ra sao ? Xã hội sẽ đón nhận chúng như thế nào ?
Người mẹ cứ ung dung tự tại để đàn con rất dại " làm lụng " để nuôi mình mà không nghĩ ngợi , thắc mắc gì cả . Tôi bất giác nhớ đến một câu thơ xưa : Sách vở ích gì cho buổi ấy ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét