Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

HUYỀN THOẠI TÊN MỘT NGÔI TRƯỜNG - Trần Hoan Trinh

BẠN CŨ TRƯỜNG XƯA     (1)
 Ngôi trường đó là trong anh nỗi nhớ
Là trong em cả tuổi trẻ thiên thần
Là của em mộng mơ và sách vở
    Là của anh những giờ dạy thiên đường…
                                                     T.H.T

Và bạn bè mỗi người mỗi ngã
Ðứa ra đi đứa ở lại âm thầm
Phan Châu Trinh ơi !Trường còn nhớ hay không?
Thầy cô cũ vẫn ra vào lối cổng!
 
Thái Doãn Ngà một thời vang bóng
 Từ trắng tay xây dựng một cơ đồ
 Có công nhiều trong việc điểm tô
 Cho trường lớp thành khang trang đẹp đẽ
           
 
Hồ Văn Thuyết tháng ngày đi lặng lẽ
Có như không, không có cũng như không
Giưã thế nhân mưu lợi cầu vinh
Vẫn ngơ ngẫn làm một người khách lạ
               
 
Lê Long Viên rượu nồng tình băng giá
Bỏ cây roi về đóng vở học trò
Nhìn cuộc đời với đôi mắt tỉnh say
Trong cô độc muốn buớc đi lần nưã
          
      
Trần Công Kiểm nằm dài sau cánh cưả  (2)
Khung trời riêng chỉ bốn bức tường xanh
Để rong rêu cứ bám rễ trong hồn
Thương vợ con tháng năm nhiều lận đận
           
      
Phan Thanh Gia-Lai má hồng bạc phận
Ít ngọt bùi lắm cay đắng trần gian
Người ra đi mang mất tuổi thanh xuân
Để lại đó tháng ngày thương nhớ nguyệt
           
      
Người hoạ sĩ tóc bềnh bồng như tuyết
Dáng phong sương vẫn vẻ Đỗ Toàn xưa
Cuộc lưu linh từ sớm đến tối mờ
Nghiêng hồ rượu hỏi ai cùng  túy lúy?
           
      
Ôi giai nhân! Thiên thần hay ác quỷ
Ngô Thị Như Hà một thuở đẹp như tiên
Tình tay ba HÀ-LÃNG-HỔ đảo điên
 Khiến nhân thế tốn bao nhiêu giấy mực
       
     
Tôn Thất Lan điệu slow buồn thổn thức (3)
Tiếng kèn đồng chới với gọi chiêm bao
Đêm hát tuồng nghe ngựa hí  quân reo
Tiếng sênh phách nhịp nhàng ru nỗi nhớ
       
      
Trần Đình Quân bỏ quê hương xứ sở
Sóng trùng dương đưa đẩy bước phong trần
Đêm Ca-Li nhớ Bến Ngự vô cùng
Cho não nuột KHÚC TÌNH CA XỨ HUẾ
             
 
Người thiếu nữ thanh cao như hoa huệ
Sáng như trăng và vời vợi như sao
TÔN NỮ PHÙNG KHÁNH xưa hiền như ca dao
Dệt huyền mộng cho học trò mơ ước
         
  
Nguyễn Lương Hiền đã về lòng đất buốt
Để ngậm ngùi cho bao kẻ tri âm
Sự nghiệp chưa thành mộng ước chưa xong
Có thao thức dưới đáy mồ quạnh quẻ?       

Hồn thiêng về đâu ơi Trần Ngọc Quế  (4)
Rừng Lào-Kay đêm gió buốt mưa giăng!
Tiếng giảng Kiều thuở trước vẫn bâng khuâng
Dư nước mắt ai khóc người thiên cổ!
          
       
Trần Nhất Hoan NỖI BUỒN NGÀY THÁNG CŨ (5)
Dáng  thư sinh  vẻ  nghệ sĩ tài hoa
Giai nhân xưa cá lặn chim sa
Bỡi ngang trái nên trở thành xa lạ   
         
      
Nguyễn Trung Hối TRONG MÊ CUNG  huyền thoại (6)
Vẫn âm thầm làm một kẻ mộng du
Trần Huyền ơi! Xa lăn lắc mùa thu
Đêm phố nhỏ tìm vần thơ rơi rụng

                
Đặng Thị Liệu dạy thời còn xuân mộng
Đến hôm nay vai trĩu nặng tuổi đời
Một chiều về bên trường cũ ngậm ngùi
Thấy tuổi trẻ của mình quên đâu đó
         
      
Đặng Minh Trai thầm yêu trộm nhớ
Một bóng hình cứ dấu mãi trong tim
Vượt trùng khơi trên thuyền nhỏ lênh đênh
Vừa đến bến đã thân vùi đất khách

                
Đỗ Viết Lê thâm trầm và sâu sắc
Lòng bao dung nhưng nóng nãy vô bờ
Thuở trẻ trai cũng tứ chiếng giang hồ
Lúc về già lại vô cùng ngoan đạo
                 
 
Trần Hữu Duận cờ bay mấy dạo
Khi Dầu Giây, khi Phú Túc, khi Bình Dương
Ly trà sâm mát dạ khách qua đường (7)
Chiếc xe thố lăn tròn niềm cô độc
               
 
Hà Công Bê chiều chiều trong quán cóc
Bạn dăm thằng ngồi kể chuyện tiếu lâm
Kiếp làm thầy như làm tớ không công
Đêm vẫn mộng thuở Bồi Đầm Già Ách!
                
 
Tạ Quốc Bảo chàng trai hiền đất Bắc
Xa quê hương từ thuở thiếu thời
Thêm một lần phải lưu lạc quê người
Lòng thao thức nhớ một trời cố xứ!
                   
 
Cao Huy Hóa người sông Hương núi Ngự
Vào Quảng Nam suýt…. quên mất lối về
Dẫu xa rồi thời trai trẻ đam mê
Vẫn lưu luyến với ngôi trường thuở trước
       
      
Nguyễn Văn Kính mãi mê xuôi ngược
Sáng làm thầy tối bán chữ trăm phương
Bên ly  cà phê  đặc sánh nỗi buồn        
Kể bè bạn toàn những điều tưởng tượng
           
       
Lê Quang Mai ôm mối tình hoang tưởng
Mơ mộng hoài một bóng dáng giai nhân
Người thì xa mà khổ cực thì gần
Để nước mắt cứ ngậm ngùi lai láng
        
      
Nguyễn Ngọc Thanh đào hoa lãng mạn
Cả cuộc đời cứ dang dở vì yêu
Đa đoan nhiều nên chẳng có bao nhiêu
Để trang trải những tháng ngày lưu lạc
         
 
Huỳnh Mai Trác như mây trời phiêu bạt
Một lần đi là biền biệt tăm hơi
Xem lớp, trường như ảo mộng xa xôi
Bỏ sách vở như thoát vòng nghiệp chướng
           
      
Trần Thông! Lắm trầm tư suy tưởng
Tóc bạc phơ bỡi trăn trở chuyện đời
Tiếng giảng bài như… tình tự xa xôi
Đi đến lớp như đến nơi hò hẹn!
      
 
                                          Ngô Hào hỡi ! Lửa hương vừa bén                                       
Người tào khang một thuở đã ra đi
Để cho ai vò võ lối đi về
Nghe cô độc trên từng bàn chân bước

     
                                           Phạm Ngọc Trác cách trùng trùng sông nước                                         
Nhưng mỗi lần đứng ngắm những cơn mưa
Lại nhớ mưa buồn trên sân cũ trường xưa
Rồi đòi đọan thương học trò áo trắng!
          
      
Trần Gia Phụng ngày rời xa Đà-Nẵng
Đêm cuối cùng thăm lại mái trường xưa
Sụp quỳ lạy tượng cụ Phan bốn lạy                     
Thấy trong lòng bỗng baõ tố đong đưa
           
     
Nguyễn Văn Đáo lang thang sớm trưa
Đi thơ thẩn mọi con đường thành phố
Đứng ngơ ngẩn nhìn bờ sông lá đổ
Nhớ tháng ngày xa tít tắp mù sương
           
      
Lê Khắc Ngọc Quỳnh hiền như dòng sông Hương
Cắt mái tóc mây một sớm đến trường
Thành người lớn để làm cô giáo
Có gói tóc về để nhớ thương?
           
      
Giờ ra chơi đã thấy mặt Dương Ðức Phương
Cầm roi mây đi khắp trường doạ trẻ
Giơ rất cao nhưng cuối cùng đánh khẻ
Tướng dữ dằn nhưng lòng lại hiền khô
           
      
Trương Văn Hậu mạnh như thần Apollo
Sức trai trẻ khi leo đèo đổ núi
Đi học tập vẫn tà tà bát phố
Ngồi cà phê như trong cuộc rong chơi
           
      
Gặp một lần mà say đắm một đời!
Vĩnh Vinh ơi ! Đúng tình yêu của “mệ”!
Nhan sắc đó chắc phải là tuyệt thế
Nên lòng ai mới mãi mãi sắt son!
           
      
Thương Nguyễn Tòng thân gà trống nuôi con
Đành ngậm miệng trách cuộc tình bội bạc
Giọng hát ấm thương mây trôi bèo giạt
Âm ba rung động đến không ngờ
           
      
Chiều CaLi thả áo lụa làm thơ
Cô giáo trẻ Phan Mộng Hoàn bật khóc
Nhớ bục giảng nhớ bảng đen lớp học
Nhớ học trò như nhớ một trời yêu… 
           
Thôi kỷ niệm cứ ngan ngát thương yêu
Anh một mình bâng khuâng trong trường vắng
Chiều hôm nay bên hành lang vắng lặng
Nghe con ve buồn gọi nắng trên sân
Trần Hoan Trinh

 BỊ CHÚ:
(1) Trường Trung học PHAN CHÂU TRINH ĐÀ NẴNG .                                 
(2) Thầy Kiểm nghỉ dạy đi thầu xây dựng. Một lần bị đất đổ tổn thương cột sống, nằm liệt một chỗ cho đến khi tạ thế.
(3) Có một thời thầy Lan đi theo đoàn hát bội Sông Hàn, đêm đêm ngồi bên cánh gà thổi kèn đệm nhạc.
(4) Thầy Quế đi học tập tại Yên báy, bị bệnh kiết và mất ở đó.
(5) Tên tập truyện của thầy Trần Ðình Hoàn.
(6) Tên tập truyện của thầy Nguyễn Trung Hối. Trần Huyền: biệt hiệu củathầy Hối khi làm thơ. Có một thời tôi và Hối hay lang thang tìm… vầnthơ khắp phố phường ĐN.
(7) Thuở đi học tập về, thầy Duận đi xe thồ và bán nước trà sâm tại khu vực Giồng Trôm.
(8) Thứ tự các đoạn thơ chỉ là tình cờ, cho hợp vần, hợp điệu.                       
Làm bài này trong ngững giây phút nhớ bạn bè.         
Bài thơ tôi làm từ những thập niên 80, sau thêm bớt mấy đoạn, nên cónhiều đoạn không còn tính thời sự. Thí dụ: thuở ấy các thầy Trần CôngKiểm, Đoàn Văn Toàn, Trần Ðình Quân,… chưa tạ thế; thầy Tôn Thất Lancòn long đong,… Chỉ dám nhắc đến những bạn bè gần gũi đồng trang lứa.Bài thơ đã quá dài nên còn nhiều bạn thân chưa nhắc đến được. Đành tạ lỗi.

Một Thời Phan Châu Trinh Ðà Nẵng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét