Không
ngờ cuộc đời thoáng cái 45 năm!
Ôi
mái trường xưa vạn nỗi thăng trầm
Những
mái đầu xanh ngày nào bạc trắng
Đứa
quê nhà đứa góc phố xa xăm
Đứa
bên trời còn lận đận áo cơm
Đứa
đã ra đi phủi hết bụi đường
45
năm một đoạn đường không ngắn
Khó
kẻ lạnh lùng không chút vấn vương
Nhớ
lại ngày nao sân trường hanh nắng
Tan
học tung tăng chạy nhảy vui đùa
Bóng
thời gian chừng mang đi thầm lặng
Kỷ
niệm học trò đầy ấp vô tư
Vui
buồn vạn nỗi giờ đã hằn sâu
Mái
tóc điểm sương, nếp trán nhăn sầu
Ánh
mắt vương buồn nhớ thương quá khứ
Nhớ
bạn bè xưa năm tháng nhiệm mầu
Nhớ
từng Thầy Cô bảng đen phấn trắng
Bán
cháo phổi đời lo chuyện tương lai
Gieo
hạt mầm mơ quê hương thần thoại
Đoạn
cuối cuộc đời hoài bão không phai
45
năm một đoạn đường không ngắn
Nhưng
cũng quá dài cho cuộc chia xa
Tri
thiên mệnh rồi đời còn lận đận
Ôi
giấc tương phùng ngỡ giấc mơ hoa!
Quay
ngược thời gian sống thêm lần nữa
Ta
sẽ sống hoài tuổi trẻ hai mươi
Sẽ
hưởng từng giờ không màng chọn lựa
Quyết
ngủ vùi trong tình bạn đơn sơ!
Từ Đà Thành
(Paul Hoàng Nguyễn, PCT-68-75)
(08/10/2013)* Bài thơ này copy trên trang web Hội AHPCTĐN , gởi cho Điểm Hẹn / Ng.gởi : Lê Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét