Ngày Giỗ Thứ 10 (22/9/2003 - 22/9/2013)
Nốt Trầm Cuối của Khúc Tình Ca (Tặng Trần Đình Quân)
Anh trở về như đứa trẻ thơ
Nhìn ngơ ngác anh em bè bạn
Năm tháng đó đã thành dĩ vãng
Có kỷ niệm nào trở lại trong tim ?
Anh trở về đôi mắt bơ vơ
Vai nặng trĩu nỗi buồn trần thế
Còn nhớ không Khúc Tình Ca Xứ Huế
Lời tự tình một thuở thanh xuân?
Anh trở về thành phố quê hương
Con sông đó hoàng hôn rơi ngơ ngẩn
Ngôi trường đó một thời diễm mộng
Trong cơn mê có thấy lòng buồn?
Anh trở về mái tóc pha sương
Vầng trán lạnh, nụ cười xa vắng
Bỏ lại đằng sau âm vang cuộc sống
Hồn như mây một buổi trời chiều
Tôi nhìn anh lòng nghe quạnh hiu
Tiếc một kiếp tài hoa bạc mệnh
Thôi hãy bình yên! Cũng đành số phận
Trần gian này ai dễ trăm năm!
Chỉ thương mình đã mất tri âm!
Trần Hoan Trinh
______________________________________
Mặc Niệm
Tặng Trần Đình Quân
Có một loài hoa đã biệt tăm
Có một cung thương đứt đoạn đành
Có một người đi không trở lại
Có người tri kỷ đã trăm năm
Ta với ngươi cùng dạy một trường
Ta thì dạy toán, ngươi văn chương
Ta mê thơ phú, ngươi ca hát
Tiếng nhạc ngươi buồn thương vấn vương
Ta với ngươi như bát nước đầy
Khi chiều Bến Ngự sớm Nam Giao
Khi vào Thành nội nhìn sen nở
Khi đứng Trường Tiền ngắm tơ bay
Ta ở đây còn người bỏ đi
Đêm đêm nghe sóng vỗ rầm rì
Ta chừng trông thấy ngươi trôi nổi
Giữa Thái Bình Dương sóng phủ đầu
Nhớ những khi cùng ngươi chấm thi
Bải cát Nha Trang nằm đợi đêm về
Đồi thông Đà lạt chờ sương toả
Lạc giữa Sài Gòn quên lối đi
Ta ở trời đông nhớ ngươi trời tây
Đêm Cali phố xá xe đầy
Ngươi có nhớ vầng trăng cố xứ
Trải ánh vàng ta ngươi ngất ngây?
Khúc Tình Ca ngươi để dở dang
Tiếng hát Châu Giang đó bẽ bàng
Ta ở bên này ta thương nhớ
Ngươi nằm bên ấy có tang thương?
Thôi cũng dành một nén hương thơm
Ta vọng ngươi hề thiên nhất phương
Hồn ta theo một loài chim nhỏ
Bay lạc vào sương khói mịt mờ
Trần Hoan Trinh
______________________________________
VỖ VỀ
(Tặng Phu Nhân Trần Đình Quân)
Gia đình Thầy Trần Đình Quân
Ngươi chết rồi sao? Thôi cũng xong!
Sống như cây cỏ cũng bằng không
Khổ con khổ vợ đày thân xác
Kéo mãi cơn mê thấy não lòng
Mệt quá rồi một cuộc trăm năm
Kẻ tỉnh người say chuyện bại thành
Rồi ra thiên cổ còn chi đó
Một nấm mồ hoang lạnh ánh trăng
Ngươi bỏ đi sao ta thấy gần
Như nghìn trùng chẳng có cách ngăn
Thấy trong hương khói đang nghi ngút
Có bóng ai về như cố nhân
Thoang thỏang trời cao tiếng hát tình
Một thời còn bạch diện thư sinh
Thương ai áo vải xanh Tư Mã
Khuya bến Tầm Dương rượu tiễn hành
Thôi xin buồn thêm một đêm nay
Nghe tiếng đàn ngươi bên ly rượu cay
Ngày mai đập vỡ đàn , thơ đốt
Ta theo ngươi làm hơi khói bay!
Trần Hoan Trinh
Thầy Trần Đình Quân và Thầy Trần Công Ngạn
Vợ chồng thầy TRẦN ĐÌNH QUÂN và thầy TRẦN ĐẠI TĂNG
QD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét