Thứ Năm, 17 tháng 7, 2014

Thơ Trần Hoan Trinh

CỨ GỌI EM LÀ CỐ NHÂN

Như một làn hương theo gió bay
Như ánh sao băng đẹp phút giây
Như hào quang cuối trời xa thẳm
Em đến rồi tan như bóng mây

Để lại sân trường buồn hắt hiu
Để lại con đường nhạt nắng chiều
Để lại bờ sông hoang lá đổ
Để lại lòng ai như …..tình yêu !

Nào có gì đâu vẫn lạ xa
Tay mình chưa kịp nắm tay ta
Lời kia chưa một lần trao gửi
Chỉ mắt nhìn mắt thiết tha !

Còn vọng trong ta một tiếng cười
Trong veo như tiếng ngọc vàng rơi
Ngọt ngào như tiếng hoàng anh hót
Như giọt sương trong sáng đẹp trời

Còn vọng trong ta một tiếng đàn
Mơ hồ nhu tiếng vọng thời gian
Nửa như ve vuốt thời xuân sắc
Nửa tỉ tê tình tự đá vàng !

Ta tưởng chừng như đã lãng quên
Sao chiều nay lại uống say mèm
Khi thấy bóng người ngang qua phố
Như thuở thị thành rộn áo xiêm

Hồn bỗng chùng những nỗi nhớ xưa
Những năm những tháng đẹp không ngờ
Người mang hoa mộng đi vào lớp
Ai đứng bên đường buồn ngẩn ngơ !

Thôi cứ xem như là cố nhân !
Dẫu chưa quen cũng đã một lần ……..
Đến cả cuộc đời rồi cũng mất
Thì giữ cho nhau chút ấm lòng !

2012
TRẦN HOAN TRINH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét