Này em! Con đường Thống Nhất ngày xưa bây giờ xa lạ quá!
Không còn bóng cây xa cừ sần sùi anh hay tựa gốc đứng chờ em trong sân trường.
Những dãy phòng học ngày xưa người ta đã thay vào một cao ốc tráng lệ. Những lớp kính phản chiếu nắng chiều bắn vào mắt anh như những tia lazer khi ngồi trước mặt cô Bác sỹ nhãn khoa xinh đẹp.
Này em! Anh rụt rè bên trụ đèn xanh, đèn đỏ nhìn giòng xe cộ đến chóng mặt nhưng không tìm lại được tà áo trắng ngày xưa. Vỉa hè lát gạch sạch sẽ. Không còn nhấp nhô như lần nào vấp té khi đi bên em.
Em! Nắng ngoài kia rực rỡ quá, cháy hết mình như tuổi thanh xuân ngày đó anh dành cho em.
Anh nhớ ngày mưa tầm tã hai đứa choàng tấm áo mưa lặng lẽ đi bên nhau dưới hàng cây phượng đỏ bờ sông vào một chiều Hè đã xa. Mặt sông phủ lớp bụi mưa giăng như màn sương mờ ảo. Em nói hai đứa khùng mới đi dưới mưa như vậy. Nhưng anh biết em tiếc sao con đường dưới mưa lại ngắn ngũn như chuyện tình của mình. Phải không em?
Một chiều anh đưa em xuống biển. Biển ngày xưa dịu êm và lặng lẽ.
Những con đường ta thường đi ngang qua, bây giờ trở nên rộng rãi và tráng lệ. Người ta cũng đã lấy đi bờ rào đầy hoa Tigon bao quanh những căn nhà trong khu cư xá. Họ thô bạo thay vào bằng những cao ốc đầy ô cửa kính như tổ ong.
Kiến trúc có một định nghĩa riêng. Nó là một từ ghép nghĩa rối rắm và phức tạp. Những ngôi nhà được xây dựng thêm phức tạp và rối rắm.
Ta tìm nhau một đời để đánh mất nhau một giờ.
Anh nhớ nắng! Ừ, Trong nắng ngạt ngào gió và nồng nàn bao nhiêu là hương.
Có chiều nắng nhạt anh chở em trên chiếc xe đạp không có yên sau. Anh muốn ngửi mùi bồ kết trên tóc em xỏa ngang vai ngược gió. Em giận dỗi trách anh sao không chở em trên chiếc xe Honda sáu bảy. Chẳng là lúc ngồi sau em làm nóng lưng anh. Trên thanh ngang chiếc xe đạp tóc em thơm nhiều hơn. Chỉ là anh không thích mùi hương bồ kết bay ngược ra phía sau.
Phía sau chúng ta có khối kẻ cơ hội!
Em! Nắng ngoại kia rực rỡ quá.
Anh nhớ về một chiều Thu hai đưa ngồi trong quán Quỳnh Châu ngạt ngào hương Ngọc Lan thoảng về từ ngôi biệt thự cạnh bên. Mùi Ngọc Lan quyến rũ em như mùi bồ kết khiến anh ngây ngất!
Một ngày giáp Tết hai đứa co ro trong căn phòng nhà em. Gió lạnh lùa về cuốn phăng đi tất cả phút giây ấm áp hẹn hò, tưởng chừng hạnh phúc sẽ vĩnh hằng.
Ta chia tay nhau trong một chiều buồn nghe Khánh Ly hát Phôi pha!
Nhiều năm sau em đi và bỏ lại con đường. Anh bắt đầu uống và càng uống
thì càng nhận ra hạnh phúc đơn giản là sự cảm nhận. Anh gầy đi, bỏ mặc quần
jean, áo thun bởi vì nó quá trẻ trung và quyến rủ. Anh trở nên trầm lặng, chiêm
nghiệm mọi thứ qua ánh mắt già nua.
Khi người ta già, khó làm mình trẻ lại!
Bất ngờ tôi kết thúc đoạn tạp văn
này.
Trong một chiều buồn cuối năm
không có những cơn mưa cuồng nộ như ngày xưa.
Tôi nhớ ngày xưa!
Định viết tiếp nữa nhưng tôi phải
dừng lại. Cũng tò mò muốn biết gã đàn ông này định kể tiếp diễn biến của gã ra
sao. Tò mò là một tính từ thuộc về cảm nhận, suy diễn theo cách quy đồng của
tôi. Nó có thể làm cho bạn hạnh phúc.
Trịnh dùng từ đắt giá hơn. Ông
viết “ Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”.
Nếu bạn nghĩ hạnh phúc là thứ gì
đó lớn lao, bạn hãy nên vui mừng vì mình còn trẻ con quá!
Nắng Vàng! Bạn hiểu từ này như
thế nào cũng được.
Với tôi, nó có nghĩa là những một ngày nắng buồn.
Ngày mai tôi nghe theo Trịnh “
chọn một niềm vui” . Tôi sẽ viết tiếp câu chuyện trên nền tâm hồn khác. Rất
khác!
Nhìn nắng vàng đi! Xuân về.
Bùi Thanh Xuân
CHS Phan Châu Trinh Đà Nẵng
1968/1975
ĐIỂM HẸN giới thiệu thêm một số tác phẩm của anh Bùi Thanh Xuân đã đăng trên ba trang văn nghệ sau đây, mời các bạn mở đọc:
__________________________________________________________________________
ĐIỂM HẸN giới thiệu thêm một số tác phẩm của anh Bùi Thanh Xuân đã đăng trên ba trang văn nghệ sau đây, mời các bạn mở đọc:
Tác giả : Bùi Thanh Xuân |
1. http://www.songdinh.com/:
2. http://tuongtri.com/:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét