Tôi còn nhớ tựa đề câu chuyện đầu tiên tôi viết, cách đây đã hơn bốn mươi năm, khởi sư niềm đam mê viết văn của tôi có tên là "Hạ Vàng", nó không giống như Hạ vàng mà tôi đã viết sau này. Đó là một tác phẩm đầu tay của tôi, hay còn gọi là "Khúc tình ca mười lăm tuổi", bởi lúc ấy tôi vừa tròn tuổi mười lăm. Lẽ ra, nếu tôi chịu khó theo ngành văn chương thay vì phải lao vào môn toán khô khan, được dẫn dắt bởi nhà chuyên môn nào đó, có thể bây giờ tôi đã trở thành nhà văn. Giấc mơ nhà văn mỗi ngày mỗi mai một, vì cơm áo gạo tiền , vì hàng tá chuyện cuộc sống tào lao xịt bộp, văn tôi viết vẫn chỉ là thứ không đầu không đuôi. Điều đáng ngạc nhiên, bài đầu tiên tôi viết ấy lại được một người rất thích. Nhiều năm sau, cô gái ngày xưa tình cờ gặp lại tôi , hỏi: "Anh còn viết văn nữa không?. Tôi cười như mếu: "Đời tôi đã nhuốm kiếp phong trần rồi bạn ơi".
Những tháng ngày cùng khổ nhất là khoảng thời gian tôi chẳng việc gì để làm. Thật khó để ngửa tay xin tiền ai đó khi bạn hãy còn thân dài vai rộng nhưng tôi không thể quên lúc đói khát, xòe bàn tay gầy guộc của mình, nhận vài đồng bạc tình nghĩa vừa đủ để trả tiền dĩa cơm góc bên kia đường. Tôi cũng không thể quên cô bạn gái củ,độc giả đầu tiên của tôi, người tôi chưa bao giờ yêu nhưng cô sẵn sàng bỏ nhà để lang thang đến bất cứ nơi đâu tôi thích. Thành phố ấy thường có những cơn mưa tối, tôi ngồi thu lu trong góc căn phòng, mở nhạc bằng cái loa tự chế gắn vào máy cát sét mà nghe, chẳng đam mê cái gì
Bây giờ, tôi không uống được rượu bia nữa. Dù vậy, thuốc lá và nhạc là thứ vẫn ở bên tôi mỗi lúc ngồi thu lu trong góc phòng tối om. Tôi đã nhầm lẫn giá trị của đồng tiền bằng cách nuôi chờ vào một điều kỳ diệu. Mỉa mai thay, tình yêu đó càng chạy theo tiền, càng trở nên nghèo túng và thô thiển. Tôi bắt đầu học cách chế ngự đồng tiền nhưng chắc chắn, tôi chẳng bao giờ giàu.
Tiền không phải là thứ đầu tiên tôi nghĩ tới vào mỗi sớm mai thức dậy!.
Và sau này, tôi sử dụng thời giờ rãnh rỗi của mình để tiếp tục viết văn. Nửa ban ngày gian dối nên tôi tìm lại mình nửa ban đêm lương thiện. Nửa ban đêm, ít ra tôi vẫn còn giấc mơ và nó giúp tôi bớt nhầm lẫn một số giá trị.
Tôi đã đi nhiều nơi trên dải đất hình chữ S. Để được đi, tôi phải học hiểu khá vất vả nhưng dù có đi đâu thì điểm về vẫn là thành phố của tôi, sau này chính là tổ ấm của tôi, nơi người vợ biết thương yêu và những đứa con biết đợi Ba về.
Tôi ghét cách nói từ "đồ nhà quê". Một hỗn tạp ghép nghĩa và chẳng chút hiểu biết gì. Thành phố này đáng trân trọng tên từng hàng cây, ngọn cỏ, từng di tích một thời mà những kẻ không hiểu gì về nó đã phá tan tành.
Có lẽ bạn đang nghĩ rằng tôi viết miên man. Không! Mỗi vùng đất tôi đến hay đi đều có những trải nghiệm đáng nhớ. Nơi tôi sinh là bên dòng sông " bình thường thôi như bao dòng sông". Thời niên thiếu của tôi là những buổi trưa hè, soi xuống sông,thấy tâm hồn mình trong vắt.
Thời gian trôi, tôi vô tâm để nhiều thứ trà trộn và rồi một trưa hè về đứng soi bên sông chỉ thấy rác cuồn cuộn. Từ đó, tôi quyết tâm vớt rác, lọc lại tâm hồn mình bằng cách viết nó ra. Tôi đọc rất nhiều tác phẩm văn học Việt Nam và Thế giới.Tôi biết thêm nhiều người khác.
Bạn hãy thử làm theo cách của tôi. Lọc lại tâm hồn mình qua những trang viết. Bắt đầu từ nơi bạn đã đi.
Tôi không còn nhớ nội dung của câu chuyện đầu tay, chỉ nhớ nó là câu chuyện trong veo sau khi nghe "Phôi pha" của Trịnh
Bây giờ tôi không còn mơ mình trở thành nhà văn.Chỉ mong một ngày về đứng soi mình trên giòng sông Hàn. Lại thấy tâm hồn mình trong veo như thời niên thiếu. Điều đó sẽ giúp tôi khỏi phải cười như mếu khi gặp lại độc giả đầu tiên của mình.Cô gái có chiếc răng khểnh.
Ai cũng có tuổi thơ, và tôi cũng vậy!
Bùi Thanh Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét