Thứ Năm, 12 tháng 9, 2024

Truyện ngắn & tạp văn của tác giả Bùi Thanh Xuân ( cựu HSPCTĐN 68-75 )

 Trích vài đoạn (3343 chữ) bị NXB Hội nhà văn cắt khi duyệt bản thảo tập truyện ngắn & tạp văn GIỮA PHỐ PHÙ HOA của tác giả Bùi Thanh Xuân :

THẰNG HỀ

“Thằng hề” là một diễn viên đặc biệt, có tài diễn xuất, lôi cuốn khán giả và không bao giờ lấy đi một giọt nước mắt của họ. Nó nhân ái, bao dung.
Trên sân khấu, khi nó cười, thiên hạ cười theo. Nhưng nó khóc, rơi những giọt nước mắt, khán giả vẫn cứ cười.
Mang lại niềm vui, tiếng cười cho nhân gian, nhưng “thằng hề” cũng là con người, cũng vui buồn, hỉ nộ ái ố. Không ai có thể thấy được đằng sau những nụ cười, là nỗi buồn, nước mắt. Cười hay khóc, chỉ mình nó biết thật, giả mà thôi.
Rời sân khấu, “Thằng hề” tủi thân, khóc. Người ta nghĩ nó đang diễn trò.
Bây giờ người ta không gọi là “Thằng hề” nữa. Một danh xưng khác, xứng đáng với người nghệ sỹ chân chính hơn. “Diễn Viên Hài”.
Nhưng sự chân chính, cống hiến cho nghệ thuật, “Thằng hề” trong sáng hơn diễn viên hài.
Trên sân khấu hiện đại, khó tìm một diễn viên hài có tài và đức thật sự. Họ chạy theo đồng tiền và những danh hiệu. Những câu thoại của họ trên sân khấu, lắm lúc vô duyên, thô tục.
Ngoài đời, trong xã hội hiện nay, có vô số thằng hề. Bọn họ diễn đạt “tài năng” tinh vi hơn những diễn viên hài. Họ có mặt ở bất cứ đâu trong mọi lĩnh vực khác nhau. Họ xảo quyệt, tham lam, máu lạnh. “Tài năng” sở trường của họ là không biết xấu hổ.
Trên sân khấu, màn từ từ hạ xuống, “thằng hề” buồn, khán giả vỗ tay, mang theo nụ cười về nhà.
Ngoài xã hội, những thằng hề lúc nào cũng vui tươi, hả hê. Nhưng chúng luôn bị thiên hạ nguyền rủa.

Thứ Ba, 3 tháng 9, 2024

BÀI CA BẺ PHẤN - thơ Trần Hoan Trinh


BÀI CA BẺ PHẤN - thơ Trần Hoan Trinh
 
Tay cầm viên phấn trắng
Xin bẻ gãy làm đôi
Làm dấu chấm một đời
Quẩn quanh bên bục giảng
 
Xin cúi đầu chào bạn
Xin vẫy tay chào em
Chào thế sự bon chen
Tôi bây giờ đứng lại
 
Vô lẽ cứ đi mãi
Đời phải có điểm dừng
Con sông có khúc quanh
Con người có thời vận
 
Về ngắm trăng cố quận
Về lang thang cố hương
Tìm nhặt ánh tà dương
Những chiều vàng rơi rụng
 
Vo tròn ân nghĩa mỏng
Bóp méo hoài vọng con
Vẽ vời chút phấn son
Cho hồng kỷ niệm cũ
 
Ngày đắp chăn nằm ngủ
Tối đốt đèn làm thơ
Khuya đọc lại người xưa
Sớm yến oanh thỏ thẻ
 
Xin giả từ viết đỏ
Xin giả từ bảng đen
Có một thời để quên
Cho một thời để nhớ
 
Tay bóp viên phấn vỡ
Làm dấu chấm cuộc đời
Mai khoác áo rong chơi
Lợi danh xin khép lại.
 
Trần Hoan Trinh
( trich trong tập thơ: "Tiếng Chim Ngoài Cửa Lớp" )

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2024

thơ Hải Lê : TRƯỜNG CŨ THÂN YÊU

 

TRƯỜNG CŨ THÂN YÊU
Bao thế hệ đi qua Trường còn ở lại
Trường cũ thân yêu mưa nắng dãi dầu
Hàng kiền kiền trước sân lao xao mãi
Trường ơi Trường bao nghĩa nặng tình sâu
 
Học qua bao lớp bao trường không nhớ
Chỉ nhớ thời học ở Phan Châu Trinh
Ngang qua Trường bao nhiêu lần vẫn ngỡ
Tiếng chuông reo vào lớp réo gọi mình
 
Học trò nghèo Trường không thu học phí
Thầy Cô trao bao tâm huyết yêu thương
Thế hệ chúng em có được bao điều quý
Như hôm nay nhờ trước học ở Trường
 
Những bài học môn công dân đạo đức
Làm hành trang chúng em bước vào đời
Nghĩ về Trường những tháng ngày thao thức
Trường ơi Trường sao thương quá Trường ơi
 
HẢI LÊ ( cựu hs PCT 68-75 )

thơ Bùi Thanh Xuân: MAI EM VỀ

 Thơ Bùi Thanh Xuân:

“Tặng bài thơ ni cho mấy ôn mệ Sao Mai. Mới sản xuất sáng nay đó.”

 MAI EM VỀ
Mai em về họp lớp
Bạn bè chắc sẽ đông
còn ai tử tế
Chạy quanh gốc phượng hồng
Mai em về họp lớp
Có tay vẩy tìm tay?
Cho trái tim em ấm
Trong nửa chiều heo may
Mai em về họp lớp
Bên gốc cây sứ già
Tìm tên mình trên đó
Bây giờ có còn không?
Mai em về họp lớp
Xin anh đừng đón đưa
Sân ga chiều màu xám
Đâu chỉ mình em thôi
Mai em về họp lớp
Đứng thẫn thờ bến sông
Xin anh đừng đến đó
Cho hoa tím ngược dòng
Mai em về
Không bước đi dưới những mái hiên
Sợ chân em vấp ngã
Mai em về
Thành người xa lạ
Đi tìm cái mong manh
Không nhìn bằng đôi mắt long lanh
Ngạc nhiên, bàng hoàng
Phải không? chuyện cổ tích.
Mai em về họp lớp
Anh có tìm em không?
Mai em về
Nơi đó có còn Anh?
 
BÙI THANH XUÂN
cựu HS PCTĐN 1968-1975

thơ Nguyên Ngữ XHà: TUỔI XẾ CHIỀU

 TUỔI XẾ CHIỀU

Ngày đẹp nhất khi hoàng hôn hửng nắng
Tuổi xế chiều ôn ký ức hoa niên
Buông hư tâm xả bỏ hết muộn phiền
Về thắp lại chút tình thân bằng hữu
 
Cho ta say chút men tình cố cựu
Của tháng ngày xưa cũ dẫu pha phôi
Kỷ niệm xưa dù có lãng phai rồi
Màu lưu ức mãi xanh trong hoài vọng
 
Nghe trong gió tiếng ve sầu cánh mỏng
Gợi tình thơ thầm kín viết cho ai
Thư học trò ngại không dám trao tay
Đọc tới đọc lui thuộc từng con chữ
 
Lên cấp hai còn e dè lưỡng lự
Chung đường về chân lẽo đẽo theo sau
Nói không nên lời tâm ý xôn xao
Thôi đợi hôm nào dạn lên một chút
 
Và cơ hội chợt trôi đi mất hút
Người chuyển trường người ở lại tương tư
Mối tình si chỉ còn lại phong thư
Làm chứng tích một thời chưa bày tỏ
 
Tuổi nhỏ học trò thầm thương trộm nhớ
Nắng sớm mưa chiều vụng dại ngây ngô
Bài vỡ ngổn ngang lòng dạ ngẫn ngơ
Học không thuộc bài toán chưa kịp giải
 
Chung lớp chung trường kết tình thân ái
Cùng nhau học hành chia sẻ buồn vui
Bên nhau lớn lên những nụ hoa đời
Vô tư hồn nhiên như trang giấy trắng
 
Xin một ngày được về đây hò hẹn
Ngồi bên nhau buông bỏ hết muộn phiền
Tuổi xế chiều ôn ký ức hoa niên
Sáu mươi năm vào trường như cơn mộng
 
cựu HS PCT-ĐN 1964-1971
(T6/2024)

HỌP MẶT KỶ NIỆM 60 NĂM NGÀY VÀO TRƯỜNG CỦA CỰU HỌC SINH TRUNG HỌC PHAN CHÂU TRINH ĐÀ NẴNG KHÓA 1964-1971

Xem hình ảnh tại đây :https://www.facebook.com/media/set/?set=oa.1510692786472974&tye=3