Tôi trở thành nữ sinh của trường trung học Phan Châu Trinh Đà Nẵng bắt đầu niên khóa 1959 kéo dài đến niên khóa 1966. Chặng đường thời trung học chắc chắn là chặng đường đẹp nhất.
Hôm nay ngồi đây viết lên những dòng này - hồi tưởng lại chuyện xa xưa - tôi đã bắt đầu bước vào tuổi lục tuần. Cái tuổi chưa gọi là già lắm, nhưng rõ ràng là không còn son trẻ nữa. Vậy mà lạ thay, khi nhớ lại những kỷ niệm thời trung học, lòng tôi vẫn phơi phới như ngày nào. Và tôi gặp ngay lại cô gái tóc ngắn, nhí nhảnh trong màu áo dài trắng của một thời được làm nữ sinh.
Tôi không nhìn thấy "cô ấy" qua tấm gương soi. Nhưng tôi nhận đúng mặt, gọi đúng tên "nàng" bằng những hình ảnh còn tiềm ẩn,sống trong lòng. Những hình ảnh những vết son, nhìn lại chúng bằng sự nhớ tiếc, càng thấy rõ nét hơn nữa.