Trích vài đoạn (3343 chữ) bị NXB Hội nhà văn cắt khi duyệt bản thảo tập truyện ngắn & tạp văn GIỮA PHỐ PHÙ HOA của tác giả Bùi Thanh Xuân :
THẰNG HỀ
“Thằng hề” là một diễn viên đặc biệt, có tài diễn xuất, lôi cuốn khán giả và không bao giờ lấy đi một giọt nước mắt của họ. Nó nhân ái, bao dung.
Trên sân khấu, khi nó cười, thiên hạ cười theo. Nhưng nó khóc, rơi những giọt nước mắt, khán giả vẫn cứ cười.
Mang lại niềm vui, tiếng cười cho nhân gian, nhưng “thằng hề” cũng là con người, cũng vui buồn, hỉ nộ ái ố. Không ai có thể thấy được đằng sau những nụ cười, là nỗi buồn, nước mắt. Cười hay khóc, chỉ mình nó biết thật, giả mà thôi.
Rời sân khấu, “Thằng hề” tủi thân, khóc. Người ta nghĩ nó đang diễn trò.
Bây giờ người ta không gọi là “Thằng hề” nữa. Một danh xưng khác, xứng đáng với người nghệ sỹ chân chính hơn. “Diễn Viên Hài”.
Nhưng sự chân chính, cống hiến cho nghệ thuật, “Thằng hề” trong sáng hơn diễn viên hài.
Trên sân khấu hiện đại, khó tìm một diễn viên hài có tài và đức thật sự. Họ chạy theo đồng tiền và những danh hiệu. Những câu thoại của họ trên sân khấu, lắm lúc vô duyên, thô tục.
Ngoài đời, trong xã hội hiện nay, có vô số thằng hề. Bọn họ diễn đạt “tài năng” tinh vi hơn những diễn viên hài. Họ có mặt ở bất cứ đâu trong mọi lĩnh vực khác nhau. Họ xảo quyệt, tham lam, máu lạnh. “Tài năng” sở trường của họ là không biết xấu hổ.
Trên sân khấu, màn từ từ hạ xuống, “thằng hề” buồn, khán giả vỗ tay, mang theo nụ cười về nhà.
Ngoài xã hội, những thằng hề lúc nào cũng vui tươi, hả hê. Nhưng chúng luôn bị thiên hạ nguyền rủa.